Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Sầu đông Sài Gòn.



Tháng 3. Hoa thầu đâu


(Bài liên quan)

Chưa
gì đã Tháng 3 rồi đó em. Mùa nắng. Tim nghe chật chội nên mang tình phơi trước
nắng. Nghẹn ngào. Ngày sang tháng tận mang đi niềm hân hoan vừa chớm. Yêu
thương xoáy tròn trong tâm thức cất lời ru ngoan hiền. Nỗi nhớ.


Sài
Gòn nắng ươm thảm vàng. Rời rạc giữa nhớ và quên. Có những ngày Sài Gòn sũng nước
theo cơn mưa đến vội. Liên xiên, xeo vẹo như đuổi bắt theo cơn mơ hoang dại.


Lắng.
Trong phút giây bất chợt – ngỡ ngàng với hoa sầu đông giữa Sài Gòn ồn ào. Hương
hoa không nồng nàn phảng phất lơ đãng trong không gian như ở quê nhà. Nhớ quê.
Nhớ tháng 3 mùa hoa sầu đông.  Cánh hoa mỏng
manh tím trắng rơi lả tả trong gió. Loài hoa của mùa xuân chín, đông đến những
tán lá rơi còn trơ cái cây khẳng khiu như chết lặng giữa giá rét.  



lẽ như từng chùm hoa trắng tím nhẹ giữa những màu xanh mơn mởn của lá như chính
sức sống được hồi sinh sau giấc ngủ đông. Tên gọi sầu đông như chính nỗi niềm của
đêm đông còn vương lại. Ở quê tôi gọi hoa này là hoa thầu đâu, không hiểu sao ở
Sài Gòn tôi gọi là sầu đông? Hay lòng có nỗi niềm rồi mượn tên hoa như chính gọi nỗi lòng.


Hoa
ở chốn này không nở rộ đầy hương giữa tiếng nói cười thành phố. Nhưng ở đâu đi
nữa thì hoa cũng chỉ có một màu, một hương, một vẻ. Sức sống vẫn mãnh liệt và
khắc khoải trong im lặng của màu hoa tên gọi vấng vương nỗi lòng nhưng không yếu
mềm.


Hoa
lặng lẽ trong chiều tím hoàng hôn giữa Sài Gòn ồn ào. Tháng 3 rồi đó anh. Khoảng
khắc thoáng qua lặng lẽ đi qua đời nhau chầm chậm dịu nhẹ rồi lại cũng nhớ
thương.



cuộc tình nào đó thoáng qua mang nỗi như tên gọi hoa “sầu đông”…

Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2012

Hư hao..!!


Nhiều lúc thấy Sài Gòn hanh
hao, vừa hư vừa thực. Có khi trên con đường quen mà thênh thang không mấy người.
Đôi lúc xa lạ và bỡ ngỡ trong tôi, những cái ngó nhìn và ánh mắt khiến tôi thấy
khó chịu, sợ hãi. Sự ồn ào. Rộng rãi “chật hẹp” đến tội nghiệp.


Không phải thu, nhưng nơi đâu
đó hoa sữa len lén ngân hương trong con hẻm dơ dớp. Ngỡ ngàng. Ngẩn ngơ. Mơ
màng nhớ đến mùa hoa thoang thoảng ở góc phố quê, ở mảnh đất mà tôi biết đến
TÌNH. Như vươn trên nếp áo gấp. Lại một điều gì đó không thực. Đưa mắt nhìn lên
bầu trời, giữa chật chội ánh sáng đèn màu cố nhìn sâu vào màn đêm thăm thẳm tìm
kiếm ngôi sao nào đó mang tên mình. Ý nghĩ dở người thoáng chốc trong đầu như
chính lòng dâng lên khúc nhạc thiết tha.  


Chuyển trọ. Bắt đầu một cuộc
sống mới hoàn khác.
[Cười].


Xa rời vòng tay của chị, dù chị
không bà con họ hàng nhưng đã cưu mang tôi những ngày ở Sài Gòn não nề này. Bây
giờ là hoàn toàn tự lập hơn. Hình như Sài Gòn: nơi dành cho những đứa đau
thương trú ngụ


Thời gian lúc nào cũng vậy, cứ thở
hồng hộc mà chạy. Chỉ có tôi thì cứ ngơ ngác đứng một nơi, không chạy – không
đi, mặc kệ thời gian chạy méo mó thế nào. Tôi cũng không biết  mình đang chờ đợi điều gì nữa. Trạng thái
trống rỗng hoàn toàn mà bản thân thì phải vác nhiều thứ phải lo nghĩ, phải làm.


Buông. Rất khẽ…


Cơn gió lẻ nào đó khẽ lướt qua
làn tóc rối. Dường như, có những nỗi buồn thấm sâu trong lòng không biết phải
nói, bộc bạch thế nào. Bản thân mình sao phức tạp thế cơ chứ. Ở cái tuổi chết
non quá sớm, rồi rơi vào trạng thái sâu thẳm đen. Có điều gì đó gọi là vui, là
buồn.  Nhiều khi sợ hãi với nỗi cô đơn
trong lòng, hai tay ôm lấy mình ngồi ngụp một góc như cố xoa dịu thôi đừng run
rẩy.


Có những chiều, nắng buông hờ
hững, dưng có tí se sắt lạnh. Tôi hoài nhớ mãi một điều gì đó mà trong tôi mãi
mơ hồ không thể nhận rõ, cũng như cái cách tôi đang tập quên và tập bản thân
mạnh mẽ hằng ngày. Thôi khóc trong những đêm khuya dài, vắng lặng.


Hình như tôi đang cố thay cho
mình một tấm áo vững hơn, dù nó mang hình hài ghê gớm đi chăng nữa. Để bớt đi
những vết cào cấu trong vết thương lòng.


Có lẽ…



 Hình ảnh chẳng liên quan đến Entry...

Hư hao..!!

CHO NHỮNG NGÀY
Nhiều lúc thấy Sài Gòn hanh hao, vừa hư vừa thực. Có khi trên con đường quen mà thênh thang không mấy người. Đôi lúc xa lạ và bỡ ngỡ trong tôi, những cái ngó nhìn và ánh mắt khiến tôi thấy khó chịu, sợ hãi. Sự ồn ào. Rộng rãi “chật hẹp” đến tội nghiệp.
Không phải thu, nhưng nơi đâu đó hoa sữa len lén ngân hương trong con hẻm dơ dớp. Ngỡ ngàng. Ngẩn ngơ. Mơ màng nhớ đến mùa hoa thoang thoảng ở góc phố quê, ở mảnh đất mà tôi biết đến TÌNH. Như vươn trên nếp áo gấp. Lại một điều gì đó không thực. Đưa mắt nhìn lên bầu trời, giữa chật chội ánh sáng đèn màu cố nhìn sâu vào màn đêm thăm thẳm tìm kiếm ngôi sao nào đó mang tên mình. Ý nghĩ dở người thoáng chốc trong đầu như chính lòng dâng lên khúc nhạc thiết tha.  
Chuyển trọ. Bắt đầu một cuộc sống mới hoàn khác. [Cười].
Xa rời vòng tay của chị, dù chị không bà con họ hàng nhưng đã cưu mang tôi những ngày ở Sài Gòn não nề này. Bây giờ là hoàn toàn tự lập hơn. Hình như Sài Gòn: nơi dành cho những đứa đau thương trú ngụ
Thời gian lúc nào cũng vậy, cứ thở hồng hộc mà chạy. Chỉ có tôi thì cứ ngơ ngác đứng một nơi, không chạy – không đi, mặc kệ thời gian chạy méo mó thế nào. Tôi cũng không biết  mình đang chờ đợi điều gì nữa. Trạng thái trống rỗng hoàn toàn mà bản thân thì phải vác nhiều thứ phải lo nghĩ, phải làm.
Buông. Rất khẽ…
Cơn gió lẻ nào đó khẽ lướt qua làn tóc rối. Dường như, có những nỗi buồn thấm sâu trong lòng không biết phải nói, bộc bạch thế nào. Bản thân mình sao phức tạp thế cơ chứ. Ở cái tuổi chết non quá sớm, rồi rơi vào trạng thái sâu thẳm đen. Có điều gì đó gọi là vui, là buồn.  Nhiều khi sợ hãi với nỗi cô đơn trong lòng, hai tay ôm lấy mình ngồi ngụp một góc như cố xoa dịu thôi đừng run rẩy.
Có những chiều, nắng buông hờ hững, dưng có tí se sắt lạnh. Tôi hoài nhớ mãi một điều gì đó mà trong tôi mãi mơ hồ không thể nhận rõ, cũng như cái cách tôi đang tập quên và tập bản thân mạnh mẽ hằng ngày. Thôi khóc trong những đêm khuya dài, vắng lặng.
Hình như tôi đang cố thay cho mình một tấm áo vững hơn, dù nó mang hình hài ghê gớm đi chăng nữa. Để bớt đi những vết cào cấu trong vết thương lòng.
Có lẽ…

 

Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012

Khi người ta quên...!!



Hình
như lâu rồi anh chưa dành cho em một lời nói nào? Cũng có thể khoảng cách địa
lý quá lớn, cái khoảng không vô hình mà em mãi đi tìm sự lý giải. Trái tim anh
không dành riêng cho em, đúng, em hiểu, rất hiểu điều đó…


Rồi
tròn chẵn một năm anh à! Ngày mà anh bảo em hãy từ bỏ đi, chúng ta mãi không thể
đi chung một con đường, chúng ta quá khác biệt. Anh và em, còn có thể chênh
nhau một chặng đường sinh ra, lớn lên, môi trường sống hoàn toàn khác biệt nhau
quá lớn.



lẽ anh chẳng để ý ngày tháng thế nào đâu nhỉ. Với em nó hoàn toàn khác anh à,
thời gian gắn với em kĩ niệm để rồi… Ngày tháng cứ treo lủng lẳng trên đầu, mà
cứ ngỡ rằng mới hôm qua thôi.  Chân anh
đang đi hoang nơi nào đó ở rừng sâu, phố thị xa lạ nào đó, rồi anh sẽ về... Khi
nghĩ đến bước chân anh lặng thầm đi như vậy, lại dâng trong lòng nỗi nhớ, niềm
thương chất ngất. Cho em chút gì đó để sống và hi vọng, dù chẳng là gì nữa.


Nước
mắt không đủ để đong đầy mọi thứ em dành cho anh đâu. Vết thương bị cào xước
hôm qua còn âm ĩ, buốt nhưng em cứ ngỡ “anh là của em”. VLT, nụ cười hạnh phúc
ngập tràn, em lạc lối nơi chốn xa lạ. Anh quên tên em từ khi nào rồi, đừng nói gì nữa... Đau.


Em
đã nghĩ rằng, sẽ chẳng buông tay anh dù bên nhau cả hai đi theo hai thế giới
riêng, vì anh là người em yêu thương. Giá như em yêu anh ít đi để rồi không phải
khóc ngay cả khi cười.


 Lạnh. Giữa phố sá ồn ào, nực, người và người vậy
mà vẫn lạnh. Cứ ngỡ được ai đó vòng tay ôm từ đằng sau, chỉ là gió thoáng qua
mong manh, hững hờ. Chợt nhận ra rằng, tình yêu không thể cứ săn sóc, yêu
thương vô điều kiện sẽ ở bên. Sự ngu ngốc vẫn là yêu trong đợi chờ mòn mỏi…!!


Giữa
muôn nẻo ngã đường, không có con đường nào dành riêng cho em với nụ cười hạnh
phúc. Giữa muôn mặt người vừa lạ vừa quen nhưng lại chống chếnh sự cô đơn… và
chẳng ai thể hiểu.


Em
luôn thiếu một vòng ôm trọn vẹn. Bức tranh em vẽ mãi khuyết một chỗ trống…


Ngày
mà em phải từ bỏ… (14/2)

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

Cho em lần cuối nhìn khói thuốc anh bay...

Bài hát cũ đó, giọt cà phê đắng lặng lẽ rơi, khói thuốc bay nhưng không còn là của anh. Là ai đó ngồi trong quán cà phê, em bỗng nhớ làng khói ngày nào của em. Vẫn mùi thuốc nồng sặc sụa nhưng với em nó thân quen lắm! Nhưng giờ đã xa vắng rồi… Xa không ngày trở lại…
Ngày nào, giọt nước mắt em rơi, bàn tay anh đưa lên lau khô. Nhưng lần cuối gặp nhau, biết sẽ chia lìa vẫn không phải bàn tay ngày nào lau nước mắt em, anh đưa lên rồi bỏ xuống. Trong lòng lúc đó, chỉ mong tay anh khẽ lau, kéo em lại rồi ôm chặt vào lòng, mà sao không thể hả anh? Sao không gạt đi dòng mắt nóng kia, mà để vụt đi, bởi sự đắn đo trốn tránh?
Tình yêu dành cho anh, chân thành, bỏng cháy, bởi trái tim đã biết đau, biết tự cố dỗ dành mình, biết buồn, cầu mong người hạnh phúc, dù hạnh phúc kia không là của em. Đã một lần biết yêu, một tình yêu đủ chất để tự hào là tình đẹp. Biết yêu nên cố tỏ ra mình vẫn hơn ai đó, biết kìm nén cảm xúc của bản thân, để là em lạ lẫm với những bước đi vô định…
Từ ngày chấp nhận lời từ bỏ…
Những đớn đau cứ ám ảnh, để em tự biến mình thành một con người khác mất rồi, một kẻ lạnh lùng. Sợ lắm, khi nhìn ai đó đang ngồi trầm ngâm bên làng khói thuốc trắng, em vẫn sặc sụa với khói thuốc, bởi nó đã quyện vào tóc, hòa vào mưa, tan trong từng giọt cà phê, tạo cảm giác đau thắt ở ngực vì đau, vì nhớ… Sợ mỗi đêm về, bàn tay lần tìm từng con số, bấm đi bấm lại rồi buông chơ vơ mà không dám nhấn nút OK.
Ngày hôm nay em khác đi, chật vật với cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, vật vã sống qua ngày và giết chết yêu thương đúng nghĩa, cứ là em mê muội, cột chặt chọn lựa mà biết chắc rằng không có lối thoát. Em lạc chính mình, lạc cả bản thân, lạc cả nguồn sống.
Đâu đó trong cơn mơ dài ngắn của đêm. Cho em xin một lần được nhìn anh, nhìn khói thuốc anh bay, ám ảnh. Khói thuốc bay,… hẹn lối ở kiếp sau chăng…? Bao giờ hết hoài mong, hết ước mơ? Bao giờ những điều không thể trở thành có thể đây anh? Có thể nào, cho em được một lần nhìn lại làn khói thuốc anh bay, giọt cà phê rơi lặng bên cạnh, nhìn anh đang trầm khó hiểu… được không?
Em xin… Bởi…
Trái tim em mỏi mệt rồi, anh biết không?
Mỏi mệt yêu thương, mỏi mệt đợi chờ, mỏi mệt buồn, mỏi mệt bơ vơ cho những ngày ngóng trông, cho những ngày buồn tủi mà niềm vui chỉ như những giọt cà phê đắng, lặng lẽ rơi.
Trái tim em sợ. Giờ đây chỉ còn lại là ngày dài tháng rộng.
Anh khóa em vào một chiếc hộp, trong chiếc hộp ấy anh cho phép mình được phép yêu em trong bóng đêm đen, có quyền cho em hạnh phúc thoáng giây, có quyền cho em đớn đau, có quyền không biết đến sự tồn tại của em khi có người lạ, có quyền không xót xa khi nước mắt em rơi.
Còn em…Như một cái bóng lặng lẽ.
Người ta nhìn em từ một góc độ của sự mỉa mai, một kẻ ngu dại, một con thiêu thân tự hủy diệt chính mình. Rồi cũng đến lúc em cũng phải vứt bỏ đi sự khao khát trong tận sâu hồn mình. Chính bản thân cũng phải thầm nhớ thương trong vật vã, thầm cười, thầm khóc, thầm nhìn anh đi về nơi ấy mà trái tim không được phép đau.
Nhưng như thế đâu có đáng với những gì em phải chịu đựng cơ chứ! Vì anh ích kỷ, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính bản thân anh. Còn cuộc sống hiện giờ của em ra sao anh không cần biết. Mọi thứ đều không, không công việc, không bạn bè, không tiền, không chỗ dựa, không … Tất cả là KHÔNG. Khi tuyệt vọng với những mối lo dằn mình, thì anh vứt bỏ một cách không thương, ngày qua ngày anh vẫn cười vui vẻ, vẫn vô tư, không chút gì hiện trên khuôn mặt rất đỗi thân quen bên cạnh em ngày nào? Mà có khi còn cảm thấy hãnh diện vì cái “ngông” của đàn ông. Thế đấy! Vậy mà em đã suy sụp hoàn toàn, mất đi cả niềm tin ở mọi thứ, cảm thấy chơi vơi giữa một đại dương không biết bến bờ như thế nào cả. Lúc nào cũng một tâm trạng buồn, tinh thần hoang mang. Cứ nghĩ đến sự vứt bỏ của anh trong lúc em tuyệt vọng, tự nhiên là bật khóc dù đó là ở đám đông hay là một mình. Có lẽ, em không nên để mình quá mỏi mệt như thế, có lẽ cần tập trung yêu chính mình. Phải không nào?
Vậy mà tại sao…? Đôi khi, em tự băm nát đời em. Bằng cách nào đấy để níu kéo lấy những điều không thật, không thể quay lại, không bao giờ có thật. Rồi đớn đau hơn. Bây giờ, em mỏi mệt với chính em, mỏi mệt với tất cả những gì mình có, mà có gì đâu cơ chứ? Tay trắng và số KHÔNG. Còn lại chăng là những ngày tháng lê thê phía trước mà không biết nó còn vấp gì nữa???
Lớp màu thời gian cũng phủ lên lớp bụi mờ là một em già cỗi, một em nhăn nhó tội nghiệp mà vẫn cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, cố thấy mình vẫn còn hạnh phúc!

Khép lại....

Thôi anh nhé! Người cứ quay lưng đi về con đường hạnh phúc riêng mình. Bình yên cho người, xin đừng ngoảnh mặt lại con đường mưa bụi ta vẫn đợi bấy lâu. Bỏ mặt riêng ta đẫm mình trong những giọt mưa buồn, người hãy quên lời nói yêu thương hôm qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi người rụt rè kéo ta về bên, đủ làm ta hạnh phúc trong một phút giây. Người cứ đi xin đừng dằn vặt một phút giây nào, dẫu trong lòng réo gọi, bởi đó là những yêu thương của một người đàn bà 30 mươi dành cho người.
Những yêu thương ta trao người từng ngày qua rất thật, để rồi hôm nay cần phải quên để quay lưng, trả người về chốn hạnh phúc quây quần, nơi người kia của anh ngày đêm ngóng đợi. Mưa giăng lối ta về, nắng vẫn vàng trong trên con đường, ta quay lưng từng ngày vật vã sống, cười, khóc bước qua nỗi đau để yêu người, dù đấy chỉ là một lần, và ta hạnh phúc trọn vẹn trong một khoảnh khắc mong manh.
Người cứ hạnh phúc đang đón đợi, quên đi một người đàn bà cô đơn như ta với những khát khao yêu thương đến cuộn cháy lòng và đã cháy lên rất thật khi bên người. Người đàn bà trơ lì, chai cứng, nhạt nhẽo, cũng ngọt ngào nhưng cũng rất là đắng chát. Ta vẫn là ta cô độc, mong manh đến tội nghiệp, người lướt đi qua ta bằng con mắt thương hại nhưng đâu biết rằng ta đã tôi luyện mình thành một thanh sắt nguội  lạnh. Chính người lại làm cho ta chấp nhận làm người tình không danh phận lầm lũi đi bên cạnh đời anh, góp nhặt yêu thương từ vết thương lòng mà ngày hôm qua đã bắt đầu chai đi. Bởi yêu thương nhiều, nên nhìn nhau trong im lặng, để ta lấp đầy chỗ khuyết mà người đang thiếu, buồn chán và cần đến ta trong giây phút yếu đuối của một người đàn ông lúc đó. Rồi hôm nay ta cần phải buông tay để người về bến bờ riêng của mình, người sẽ để quên ta bên đường lăn lóc, chật vật một mình trong nỗi cô đơn, rồi thời gian người cũng sẽ quên ta trong cuộc đời còn lại. Lúc này anh cần về bến đỗ mà tuổi trẻ với những bước chân mà có lúc bên ta đã bị lãng quên, khi hư danh, con ngựa trong người đã chùn chân thì bến đỗ cuối cùng anh cần đến không phải là ta hiện tại hôm nay, mà là chị ấy sẽ kề cận người với những bước chân con lại.
Chấm dứt cho một cuộc tình, chấm dứt cho những tháng ngày bình yên hạnh phúc sẽ phải trở thành quá khứ. Bàn tay ta buông nhẹ bẫng, tội gì ta cứ phái cố siết chặt thêm sợi dây đã đến lúc căng trên ngọn lửa sắp tàn!. Chấp nhận nhìn anh đi trên chiếc bóng tình yêu của những ngày hạnh phúc, tình yêu ta giờ cần phỉ nằm vùi sâu trong cát. Bởi không có hạnh phúc nào là mãi mãi? Ta kiêu hãnh nhìn anh đi qua mà không rơi nước mắt. Yêu thương muôn đời không có tội, chỉ có con người tự tay giết chết nó đi từng ngày, yêu thương nằm gọn trong tay mình, trong khả năng định đoạt đã không nắm lấy mà lại ném nó đi xa.
Người đi nhé! Và giờ đây ta cần một sự thoát ly cho bản thân, không thể cứ chờ đợi những ban phát yêu thương từ người như một kẻ ăn xin ngửa tay chờ đợi sự bố thí. Cười đi và quay bước. Chúng ta mãi là hai bờ của dòng sông, cách nhau đôi dòng nước nhưng cứ chấp chới. Khép lại một tình yêu thương gay gắt!!
Lời cuối cho người đi. Khép lại yêu thương trong ta dành cho người từ đây…

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Bao nhiêu nữa..!!

Anh à! Bao nhiêu nước mắt cho cuộc đời này. Lúc trước anh bảo rằng, em yếu đuối làm sao vượt qua nỗi bão giông của cuộc đời? Em cũng tự nhận thấy mình như thế anh à. Em yếu đuối, lúc nào em dễ dàng khóc trước mọi việc, dù rằng lúc đó nước mắt chẳng giải quyết được gì.
Vậy, bao nhiêu nước mắt cho cuộc đời này. Bao nhiêu nước mắt cho nỗi buồn, bao nhiêu nước mắt cho hạnh phúc, bao nhiêu nước mắt cho những trái ngang, và bao nhiêu nước mắt cho một tình yêu. Làm sao đong đếm hết được. Cũng có những thứ vô hình làm so anh cảm nhận nó đong đầy trong em. Tình yêu ư?
Cũng có thẻ em thiếu hụt tình cảm quá lớn ngay từ nhỏ cho đến bây giờ. Để rồi em gặp được anh, người mang lại tiếng cười cho em, đã che chở em ngay những bước chân đầu tiên ở cơn sóng của cuộc đời. Tiếng cười em ở bên cạnh nó bình yên, vô tư như chính tình cảm em lặng lẽ bên anh vậy đó. Em chôn chặt nó trong lòng, sợ nó được nhìn thấy rồi vụt mất khỏi tầm tay em. Nhưng rồi anh vẫn bỏ mặc em trên con đường giông gió…
Lâu lắm rồi, em không được nghe giọng anh nói. Em khát tiếng nói của anh, tiếng cười, ánh mắt và cả mùi thuốc lá hòa quyện chặt mồ hôi của anh. Anh à, thời gian này hết sóng gió này đến sóng gió khác ùa ập đến em. Em mệt mỏi. Em chán cuộc đời này lắm rồi. Nhưng sao bàn tay em chấp chới…
Em ao ước được nghe giọng nói của anh bao nhiêu. Không cần những lời ân cần, mà có lúc nào anh ân cần, nhẹ nhàng với em đâu cơ chứ! Tiếng quát nạt, gắt gỏng, cáu gắt.
Nước mắt của em không còn đủ để khóc trong đêm khuya vắng nữa rồi! Nếu như lúc này, em nghe được sự sẻ chia “cố lên em, rồi mọi việc sẽ qua thôi” thì có lẽ em cũng đủ sức mạnh để vượt qua bão giông đen tối này.
Khát một bờ vai, khát tiếng cười, khát sự ân cần. Thời gian có dài ra thì nỗi nhớ vẫn chất ngất từng ngày.
Bao nhiêu nước mắt nữa để anh quay về với em..!!
Đọc thoại với tàn canh..jpg

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Gió "mồ côi"

Gió thổi hoang hoải khắp
chốn. Không biết gió có mang nỗi buồn, nhưng sao từng ngọn gió thổi tôi cảm nhận
nỗi “mồ côi”. Hay tại lòng nặng trĩu rồi cơn gió xốn xang cái cảm giác lạnh buốt,
dù ở chốn đông người, nắng gắt mà mình cứ bảo sao lạnh quá!


Phải chăng trong lòng mang
đến cái viễn cảnh thực rồi ta tự họa cảnh cho nó. Nhưng  rồi mọi thứ cũng trở về cát bụi mà thôi. Tình
yêu, tình bạn, tình người, vui – buồn – oán giận, mọi thứ đều ngụp lặn trong thứ
hư ao vô hình. Nhưng sao ta thấy chống chếch trong suy nghĩ. Cuộc sống hay cuộc
đời này đều là ảo ảnh. Nhiều khi thấy nó phù du, phù phiếm. Tất cả rồi sẽ tan
biến, chẳng có gì là hữu hạn.


Cũng có bao người đang
cố say đắm cuộc đời, mà nhiều khi nó chẳng đáng gọi là cuộc đời? Cũng đen – sáng
tung tóe, cũng buồn – vui tạp nham, cũng oán ghét và yêu thương xen lẫn. Đơn giản
là vì con người cần nếm trãi như thế??


Chếch choáng men say,
giọt nước nào mặn chát lăn dài khi nghe bản nhạc buồn nào đó. Nó như rót vào
tim, vào đầu đúng với tâm trạng trống rỗng vô cùng, trạng thái lơ lửng như ngọn
gió “mồ côi” vụt qua. Thoáng chốc.


Kiểu hoa chưa kịp nở đã
héo, nhiều khi phức tạp đến khó hiểu của bao người nhìn vào. Ánh mắt sao u sầu
chất ngất. Buồn lởn vỡn rồi  sống kiểu gượng
gạo, cười gượng gạo và căn phòng nhiều khi bé nhỏ chật chội mà thấy rộng tuếch.
Mà không đúng, ở tuổi như tôi không được buồn trong mọi thứ như thế!! Nhưng tôi
thấy cuộc sống đã chết non từ lúc nào rồi. Nó chết cả hơi thở, nụ cười và sự mặn
chát. Mà được mấy ai hiểu, kiểu như gió “mồ côi” vẫn phải thổi len lõi, nhiều
khi thấy chếnh vếnh đến tội nghiệp.


Gió “mồ côi” cũng phải
sống, thổi tê tái, buồn và đau tê tái, khô héo, và đơn lẻ hoang vu một mình khắp
chốn. Không đợi chờ, những cuộc gặp gỡ không tên thoáng chốc, đứng nhìn đám cỏ
non lả lời theo cơn gió, cánh đồng xa xôi, bản nhạc ngóng đợi rồi như kẻ vô định,
lang thang khắp chốn với cái kiếp sinh ra rồi lặng lẽ với cát bụi khi đã mệt mỏi.
Tng tại sao là một mà không hai, hay như cái kiểu “mồ côi” người ta hiểu.


Không đợi chờ, chỉ đủ
nghe tiếng hát của cuộc sống đang réo xoáy vào tim. Trong một ngày, 24h, trong
24 năm? Để rồi gọi là tập sống, tập quên, tập chịu đựng Tập sống trong thiếu thốn,
trong cùng cực, trong day dứt và trong vết nhơ nào đó được vết qua…


Gió “mồ côi” vẫn phải
theo đời gió…


 

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Lẻ...

23h10. Vô tình mở lại những bài viết cũ trước đây. Tâm trạng ê chề, lật lại bài viết trước mọi điều chơ vơ cho lúc này!!

                                                                    ***

Liệu có ai trên đời lại thích thú chọn sự cô độc một mình là sở thích không? Hay lại cảm thấy bản thân thích hợp với cuộc sống đơn lẻ như vậy?


Trăng trên cao vẫn đơn lẻ một mình giữa đêm khuya vắng. Gió lẻ vẫn thổi từng ngày. Mây vẫn trôi lơ lửng lẻ vắng. Mặt trời vẫn lẻ mọc hằng ngày với ánh nắng ấm. Cái lẻ tận xa xôi, sâu kín…


Một mình trong căn nhà, tự bày biện, trang trí ngôi nhà theo ý thích. Để khi buồn hay tâm trạng lại lúi húi một mình đọc sách, xem ti vi, nấu vài ba món ăn rồi lại ngồi thưởng thức một mình. Tôi không biết có ai đó như thế không? Với tôi thì cái lẻ đó đã quá quen. Để bao năm vài người thân gặp lại vẫn câu nói cửa miệng “D vẫn là D như ngày nào?”. Vẫn một mình, ít nói ít cười như ngày nào, khuôn mặt luôn lành lạnh, đôi mắt buồn rượi, cái già cỗi căn thâm khố đế. Bước ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, về nhà khi phố lên đèn, bao nhà đã lên mâm cơm quây quần.


Ngồi chung bữa ăn, hay cùng một mái nhà, cười cười nói nói bao câu chuyện rời rạc trong ngày với những người thân vẫn thấy mình lẻ. Bên cuộc vui với bạc bè, tự lạc mình ở một góc nào đó, có khi người ngồi bên mà hồn lại thơ thẩn ở nơi đó với chốn riêng lẻ. Vẫn cố gắng để giữ mình còn là “người”, vài ba mối liên lạc với cuộc sống để không lạc bầy “người”.


Cũng lâu rồi! Cảm giác chống chếnh trong cuộc sống cùng bầy người. Thấy trống, vắng điều gì đó. Phải chăng là không tìm được ai yêu thương, hay yêu thương ai đó trong “bầy” nháo nhác này. Vắng đi tiếng cười đúng nghĩa một con “người” sống. Hụt hẫng hay khoảng vắng trong lòng cứ ngày một loang lỗ, nhói và buốt. Là tôi, đêm về mở những bản nhạc của Trịnh đủ nghe bên tai, là viết linh tinh gì đó trong cuốn sổ ở ngăn kéo bàn. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ lên tôi, một tâm hồn già cỗi từ lâu. Không có sự chờ mong, hy vọng điều gì để mình thay đổi.


Và có lúc cảm giác thèm người chết đi được. Nắng vẫn ấm và đẹp, đường phố vẫn dòng người và xe hối hả vậy mà thấy lạnh! Cái lạnh như băng đá cứ bao phủ.


Thèm được ai đó nắm tay, được kéo nhẹ người vào vòng ôm thật chặt dù đau điếng người. Cải lẻ trơ trọi đôi khi đến tội nghiệp như cái cây từ lúc nào nào thiếu vắng chút mưa rưới nhẹ? Như bản năng sinh tồn, tồn tại vô hồn mà thôi!  


Cái “tôi” già cỗi ngày nào tự nhiên thấy thèm là “người” bình thường. Có ai đó làm vai khi cảm thấy chơi vơi, là chăn ấm khi trời trở lạnh đông về. Là khi mệt mỏi có chiếc gối vững chãi ở bên. Để tôi hôm nay, không cần phải giấu chặt cái lo lắng về ngày mai, công việc là gì và sống như thế nào? Cần một căn phòng nhỏ để trở về khi đêm buông.


Nhớ ai đó lắm mà không dám nói. Trong lòng vắng vẻ một nỗi cô đơn sâu kín. Là không tiếng cười chất “người”, không tiếng nói “người”.


Ôi, LẺ. Đau và nhói, Buốt lạnh cả người và tâm hồn. Nếu người mà mình chờ đợi chạy đến bên cạnh lúc này thì hay biết mấy nhỉ? Để con số lẻ này không còn ở ngày hôm nay nữa. Một tình yêu chăng? Có mơ mộng hay hoang tưởng của những người đang đơn lẻ như tôi chăng? Đôi khi một cuộc tình cũng phải có 2 người, mà tôi điều đó sao xa thế. Đơn lẻ chờ đợi, mỏi mòn…


                                                                                                      (16h46, 02/04/2011)