tag:blogger.com,1999:blog-54740692344327949122024-02-19T00:39:46.164-08:00Giọt đắngChẳng qua chỉ là một giọt cà phê đen,
Rơi chậm rãi
lọt qua phin
buổi sớmAnonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.comBlogger311125tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-71330405693507590962014-09-04T06:16:00.001-07:002014-09-04T06:16:23.379-07:00"Mưa hồng"<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;">Trời vào Thu. Sài Gòn lại se se chiều về những cơn mưa rả rích đủ hồn nhiên và bướng bỉnh. Phố ngoài kia ướt hết rồi. Gác chân lên vách tường nghe Giang Trang hát “Mưa hồng”,</span><br style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;" /><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;">“Người ngồi xuống xin mưa đầy</span><br style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;" /><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;">Trên hai tay cơn đau dài</span><br style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;" /><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;">Người nằm xuống nghe tiếng ru</span><br style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;" /><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;">Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.”</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px;"><br />Lại nghêu ngao một hồi đến chán rồi tự hỏi. Sao lão Trịnh có nhiều bài hát về mưa thế? Mỗi bài mang một vẻ, mang đến một cảm xúc khó lẫn lắm?!<br />Chẳng hẹn hò. Chẳng nói năng. Chỉ lủi thủi nằm gác chân lên tường ở phòng lắng nghe tiếng mưa lộp độp mái tôn. Mưa chỉ là những giọt nước, vậy mà cũng tùy vào tâm mà lại nghe tiếng mưa với từng sắc thái và mùi vị khác... Nghe mưa nhảy nhót trên từng nóc nhà Sài Gòn. Bao nhiêu duyên cho vào tuổi đá?? Vô duyên như tình em. Mưa là mưa thôi, không chờ ngày nắng rớt.<br />P/S: Yêu thương sắp thành bọt. Có em hay không có em Sài Gòn vẫn chỉ có 2 mùa mưa nắng...</span>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-52288433349413277422014-03-09T05:53:00.008-07:002014-03-09T05:53:58.385-07:00HỒN NHIÊN CÁNH DIỀU...!!<div class="text_exposed_root text_exposed" id="id_531c640c853099d62856043" style="background-color: white; display: inline;">
<span style="color: purple;"><br />Giữa lòng phố, những khối bê tông, khói bụi được phủ kín có một bãi đất trống, nơi bọn trẻ thỏa sức chạy nhảy, nô đùa bên gió và cánh diều. Gió lên thỏa sức nâng từng cánh diều ba<span class="text_exposed_show" style="display: inline;">y vút lên cao. Và khi ấy, cũng là lúc những kí ức một thời tuổi thơ ùa về. Nhớ ngày nào, cũng gió, cũng nắng hanh hao và mang theo cả cảm giác háo hức. Chiều vừa nhạt nắng là lũ trẻ chúng tôi lại hồn nhiên say mình trong từng cánh diều. Ngày ấy, diều được làm bằng giấy và những nan dừa khô tự đan bằng tay với keo dán là cơm nguội chứ không phải bằng vải và nhiều màu sắc, kiểu cách như bây giờ.<br />Cánh diều theo gió mà lên mang theo giấc mơ trẻ thơ, như nụ cười của em trong gió, vô tư, hồn nhiên mà trong sáng lạ thường. Mãi chạy theo cánh diều mà quên đi những giọt mồ hôi lăn trên gương mặt đỏ bừng bừng vì nắng. Cánh diều theo sợi chỉ mà chao mình trong nắng gió và nụ cười của em theo ấy mà reo lên, một thời tuổi thơ trôi đi theo từng năm tháng.<br />Giữa chốn lao xao nhộn nhịp của phố thị. Cánh diều trên nền trời xanh, nụ cười em thơ trong veo trong nắng và gió khiến lắm kẻ xa quê như tôi quên mình trên đất khách. Cả một tuổi thơ, một thời tắm sông, chăn trâu, trộm mía, lắm trò nghịch ngợm cứ thế mà ùa về. Bỗng sao thèm được là gió thổi căng thân diều, được như cỏ - hồn nhiên vô tư nô đùa với gió, ước được như em “Ba ơi! Con muốn thả diều”. Cuộc sống bộn bề nơi phố thị làm ta mãi bon chen cơm áo gạo tiền mà quên đi những khoảng lặng trong cuộc đời. Những nốt thăng trầm nhẹ nhàng của cuộc sống. Cả mong ước một thời ta đã bỏ mặc, lãng quên, giết chết cảm xúc rất đỗi đời thường... Tôi đã bỏ mặc mình, bỏ mặc những chuyến đi, bỏ măc những dòng cảm xúc miên man nhẹ nhàng. Tôi nhìn lại mình với một vị đắng và cả sự cô đơn làm bạn đồng hành trong suốt chặng đường vừa đi qua.<br />Bao người đã từng nghĩ rằng tôi sẽ là gã du hành chống xuồng giữa một đại dương mang trong mình một sự ngạo mạn. Và tôi cũng nghĩ mình sẽ sống đúng với cá tính bất cần, nhưng khi nhìn lại vẫn chỉ là sự khát khao quẫy đạp...<br />Xin cảm ơn cơn gió đã “vô tình” mang ta về một thời quá khứ hồn nhiên, nơi cánh diều tuổi thơ đang nô đùa trong gió, nơi lòng người đứng lặng…<br />P/S: Dạo này độ quỡn của mình hơi nhiều nên có lắm trò thiệt, he he. Thả diều một mình mà vui!!</span></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-82987461713415568212014-03-01T03:24:00.003-08:002014-03-01T03:24:55.873-08:00MÙA HOA BỎ LẠI.<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="background-color: white; line-height: 18px;">Thấy bạn khoe hình hoa cải vàng rực rỡ. Làm tôi khát khao được dạo bước trên cánh đồng hoa cải quê nhà. Phồn hoa phố thì Sài Gòn, tôi viết mùa hoa cải bằng kí ức, bằng tâm thức như đang mê man trôi dạt về miền kí ức tuổi thơ. Đứa con ruộng đồng như tôi lần đầu rưng rưng ngóng trông cái mùi hương hăng hăng, nồng nồng thoảng đưa trong</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; display: inline; line-height: 18px;"> gió. Mùa này, ở quê tôi hoa cải nhuốm màu vàng, màu trắng khoe sắc trên khắp mọi nẻo đường làng. Không phải như cánh đồng bát ngát được trải dài bằng một màu vàng rực rỡ mà chỉ là khoảng ruộng hoa nối nhau của trên cánh đồng. Cải cay hoa vàng, cải củ hoa trắng như vạt áo tô điểm xen lẫn giữa màu xanh của lạc của sắn cứ phẳng lặng như thế.<br />Khi ngọn gió đông dịu đi cái rét mướt và cơn mưa rả rích dè chừng thì là lúc những hạt cải được gieo, chỉ vài ngày những mầm cải non tơ hé mở. Không gian bừng lên sức sống sau một mùa đông giá. Gió đưa thoang thoảng làm nồng nàn mùi hương đặc trưng loài hoa quê, để rồi khi đi xa vẫn còn nhớ như in cái hương ngan ngát nồng hăng cùng với sắc vàng thật thà. Từng cánh hoa li ti hòa điệu với màu xanh của lá dịu dàng trong ánh nắng ấm áp.<br />Hoa cải trong tôi vấn vương về một tuổi thơ nghèo nhưng giàu có trong tâm hồn. Tôi vẫn thường mơ thấy mình trở về với tuổi thơ, lạc vào cánh đồng trải dài hồn nhiên với trò chơi con trẻ để rồi hương hoa vàng vương vấn trên tóc, quyện chặt vào áo như níu bước chân người. Nhớ những ngày giáp tết má hay nhổ cải đem đi muối trong hủ sành hủ sứ để ăn dần khi ra giêng hai. Còn cải tươi ngon mơn mởn Má lại buộc thành bó bằng nắm tay, khi rạng sáng lại tất tả đem ra chợ bán khi màn sương còn giăng mờ mịt kèm cái lạnh buôn buốt. Đến mùa cải má vẫn không quên để dành một vạc gây giống cho năm sau. Những cây cải vươn cao, cánh hoa mỏng manh thoáng lay với cái gió và nắng dịu giêng hai như cô gái xuân thì e thẹn cái nhìn đầu tiên ai đó. Giữa mênh mông hoa, cảm thấy mình bé nhỏ, những bước chân trần khẽ xoay theo từng cánh hoa mỏng manh.<br />Tôi đã bước qua tuổi đôi mươi cùng bao mùa hoa. Cảm giác sống mũi cay cay khi nhớ về quê nhà, lại rơm rớm một nỗi ân hận và luyến tiếc bỏ lại bao mùa hoa. Quê mùa này sắc hoa đã rực rỡ trong gió, chợt lay hồn nhớ bài hát “Có một mùa hoa cải. Nở vàng trên bến sông. Em đang thì con gái...”</span></span>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-49174995807857828392014-02-11T08:24:00.002-08:002014-02-11T08:24:33.447-08:00Biển nhớ...!!<div style="line-height: 12.95pt; margin-bottom: 6.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Đôi
lúc thèm viết một cái gì đó đầy da diết. Những khi cảm xúc chực
trào thì lại vướng bởi công việc, bởi sự khô hạn của tâm hồn. Bởi
đời thường <span class="apple-converted-space"> </span>đắn đo
với cơm áo gạo tiền, đong đếm được mất niềm tin, ước mơ... Ta
thèm được trở về với tháng ngày đầy khát khao của sự khờ dại, dẫu
nhọc nhằn đầy âu lo nhưng lại cho ta sống với từng dấu chân. <br />
Nhớ biển, thèm thả những bước chân trần lên cát để sóng vỗ về.
Muốn viết những kí ức về biển, về những con sóng lúc êm dịu hay
lúc gào thét. Biển là nơi tôi lặng thinh nhiều nhất với nỗi niềm.
Thích nhất là đứng nhìn biển lúc con sóng đầy dữ dội của ngày
biển động, bầu trời với áng mây xám xịt, gió thổi mạnh bật tung
từng mớ tóc nghe rít bên tai cả hơi mặn. Tôi thích nhìn bức tranh
biển trong sự dữ dội đầy kinh hoàng, như một cái tát thật mạnh đủ
làm con người tôi tỉnh táo sau những lần vấp ngã rồi trở mình đứng
dậy như biển trở lại những buổi sáng dịu dàng, đủ sức làm lòng
người bình yên...</span></div>
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="line-height: 115%;">Từ
lâu lắm, vẫn giữ cho mình cái mơ ước một ngày nào đó cùng với
người đàn ông của mình sánh bước trên bờ cát. Bao lần ngồi nhìn vài
tấm hình về biển nước mắt lại chảy ngon lành... </span><span style="line-height: 115%;">Cũng giống như biển bình yên nhưng cũng lắm lúc bất an.<br />
Đôi khi chỉ cần ngồi cùng nhau trên cát, đôi bàn chân để cạnh cũng đủ
đã tìm được thứ thuộc về mình. Và có ai đó đợi ta... <br />
Mình vốn không giữ lâu được cảm xúc, chỉ biết im lặng và thả trôi
theo ánh mắt.</span></span>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-39501689322069964062013-10-27T00:24:00.002-07:002013-10-27T00:24:16.161-07:00Anh...!!<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Anh đi rồi,
mọi thứ lại lặng im trong đáng sợ. Đã đôi lần em chực khóc khi bước về căn gác
trọ hằng ngày. Mọi thứ mới như hôm qua mà sao em thấy trống trãi và hụt hẫng
khó diễn tả.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Anh đi rồi.
Đôi lúc em cười nhiều đến hả hê nhưng đâu ai biết đang khóc trong ngất lặng. Những
buổi sáng khi thức giấc em vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn cái võng còn mắc để vẹn nguyên
ngoài sân thượng mà cứ ngỡ anh vẫn nằm đu đưa ở đó đang thiu thiu ngủ. Chợt vụn
vỡ khi chỉ là cơn gió thoảng đu đưa chiếc võng, khi lòng em giữ chặt hình ảnh
trong lòng.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Đơn giản
tình cảm chỉ là sự im lặng. Yêu thương của em chỉ biết là như vậy. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Đôi lúc nhìn
anh vui vẻ cười với ai kia thì lòng em quặn thắt đến ngặt thở. Bởi đôi tay em
không đủ rộng để nắm lấy tay anh. Bởi em không đủ ấm để sưới ấm trái tim anh và
mang đến sự bình yên. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Chỉ nhìn anh
từ xa đủ làm anh hạnh phúc. Vậy mà bây giờ lại còn lại là nỗi nhớ.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Anh đi rồi. Đôi
lúc giữa phố xá ồn ào em lại cứ đưa mắt kiếm tim hàng vạn con người đi qua có
trong số đó là anh không. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Em vẫn cứ mơ
và huyễn hoặc mình sẽ có ngày nào đó sẽ được gặp lại anh. Vẫn cứ nuôi giấc mơ
trong tuyệt vọng. Dù tình yêu trong im lặng nhưng lại vẹn nguyên cả sự trinh
nguyên thời con gái. <o:p></o:p></span></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Nỗi nhớ mỗi
ngày lại đong đầy...!!</span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-8179700542139858702013-09-21T22:20:00.000-07:002013-09-21T22:20:02.464-07:00Lỡ...!!<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Chiều nhạt nắng. Tình của cô cũng nhạt như màu nắng
như vậy!<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Mùa thu năm nay cô gởi lại trái tim cho người đi ngược
chiều gió. Đôi khi cô chỉ xin chút gì đó của riêng mình giữa những xô bồ cuộc sống
mỏi mệt này. Một chút bỡ ngỡ, chút buồn rơi với người dung khác họ. Chỉ cần cái
nắm tay, được một lần ấp ủ bờ vai. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Mùa thu thật thà. Dù rằng cô vẫn là đàn bà ngốc nghếch
tự huyễn hoặc đời mình, đã bao lần cứ mỏng manh nhưng vẫn yêu đến cháy lòng.
Cái bản năng yêu trong người đàn bà không ai dạy nhưng đủ nghiêng ngả lòng khi
bóng đêm vồ ập. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Có những điều cô không thể nói thành lời
nhưng lại có thể viết trên giấy, cũng có khi ngồi cả giờ cũng không viết được
thành câu. Tình yêu của cô tuy im lặng nhưng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất cả được
cô đón nhận bằng cảm xúc của riêng của mình. Chỉ cần thêm một ngày có nhau, có
lẽ cô sẽ cảm niệm hết sự thất bại, vỡ tan. Nhưng cô cũng tự nhủ, trái tim không
được phép đau đớn vì một người đã vô tình bước ngang đời mình như làn gió thoảng.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Tháng năm lặng trôi, cô cố không ngộ nhận
mình là bến vắng chờ anh nhưng cô vẫn yêu anh như thế.. Đã lặng yêu anh nhưng thật
khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn thế này. Cô run sợ sự mỏng manh trong trái
tim phá vỡ tan phút tĩnh lặng. Bốn mùa cứ qua, hoa cứ nở cứ rơi ngoài hiên cửa
sổ, chỉ riêng lòng cô thương nhớ rất nồng nàn. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Ngày mai thôi, ai sẽ đi theo chiều gió mới.
Cô sẽ là người lặng lẽ nhìn bước chân anh đi, lời thương chưa kịp nói cứ gói trọn
mãi trong lòng. Cô chỉ biết lặng yên nhìn mọi thứ trôi qua trong im lặng. Hãy
cho cô khúc hát nở tròn vành lời ca, ngủ ngoan hiền trên lá. Thời gian ơi, hãy
chậm lại một chút, để cô tìm về một góc nhỏ của riêng mình - Nơi cô lưu giữ những
mảng màu trầm mặc bên nỗi buồn đã thăm thẳm trời xa...</span><o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Lỡ yêu rồi thì sao…!!</span><span style="font-family: Times New Roman, serif;"><o:p></o:p></span></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-39867042254611321032013-08-31T11:06:00.001-07:002013-08-31T11:06:14.517-07:00Đừng hỏi...!!Đừng hỏi vì sao ta yêu người.<br />
Đã từ rất lâu rồi trái tim ta không biết cảm giác của sự rung động hay cái cách lỗi nhịp của con tim<br />
Đứa con gái khô cằm như em rất khó yêu, để dành tình cảm cho một ai đó thì phải có gì đó ấn tượng. Đừng hỏi vì sao ta yêu người, cái tình yêu mơ hồ. Tình cảm dành cho người một cách lặng lẽ, thường lắng nhìn một cách lén lút những tiếng thở mệt mỏi, cái cười sảng khoái, và cả cách anh hay say xỉn khi trở về nhà.<br />
Đừng hỏi đó có phải là tình yêu không nhé!<br />
Đơn giản em chỉ cần vô tình anh cười và nhìn em bất chợt, để em thấy còn có chút niềm vui len lỏi.<br />
Đừng vội hỏi gì con tim hay cảm xúc của em lúc này nhé!!Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-2334246114056651922013-08-20T07:04:00.000-07:002013-08-20T07:04:03.081-07:00TRĂNG ƯỚT…<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAu-uBHDTXYbp8hN1ZrioUBJyAQ63KDsT_HayAHRGHv_LlbOHWRWFXWWoyLlxe7doRVqNoy2V3YQnvykvky_lq2kMzsjkbtPQvWwGS0FpdDgycWmAUxkSxt6bLlcPx4KnCF92Ff3S5Bg/s1600/DSC01298.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjAu-uBHDTXYbp8hN1ZrioUBJyAQ63KDsT_HayAHRGHv_LlbOHWRWFXWWoyLlxe7doRVqNoy2V3YQnvykvky_lq2kMzsjkbtPQvWwGS0FpdDgycWmAUxkSxt6bLlcPx4KnCF92Ff3S5Bg/s320/DSC01298.JPG" width="320" /></span></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhE0bRjR8yuENAKbIh5wGxPTuHKC8NDiuiWPudWzaspZ5QPZBOrNmAOEs77iZLzp66k29eqbrwFfMqFHNlhFCvegUKIBPaUt_Qx-2npPPOC-Bg8QPMbp-iavRp7pRcClRzvepkgp-Goew/s1600/DSC01300.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhE0bRjR8yuENAKbIh5wGxPTuHKC8NDiuiWPudWzaspZ5QPZBOrNmAOEs77iZLzp66k29eqbrwFfMqFHNlhFCvegUKIBPaUt_Qx-2npPPOC-Bg8QPMbp-iavRp7pRcClRzvepkgp-Goew/s320/DSC01300.JPG" width="320" /></span></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Đêm nay trăng rơi nghiêng. Đưa tay chạm vào kí ức xưa cũ, lặng lẽ tôi quên
những nỗi buồn. So vai lại để nhắc mình đừng nhớ. Kĩ niệm vỡ òa trong câu ca
loang lỗ - “Đừng gọi tên nhau”. Đưa tay chạm vào những điều ngủ sâu. Đừng khóc nhé, dù nỗi đau
còn nhức. Em nhớ. Giấc mơ kia tình không còn là thực. Em đừng đi tìm nữa. Vốn
dĩ chúng ta không nhớ những ngày tháng mà nhớ những khoảnh khắc được hằn in. Chỉ
là tôi tự dày vò mình , cũng tàn nhẫn như cái cách tôi buộc mình phải quên ai
đó trong cuộc đời mênh mông này. 3 năm. Mọi thứ đã khác xưa quá nhiều! Tôi thấy
xót xa.Tôi ngỡ ngàng vẫn là tôi cũ mục. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Trăng muôn đời là trăng. Hỏi bao nhiêu tuổi trăng già?? Mùa
thu về cơn mưa Ngâu còn nhức… Ơ hờ đi tôi để lãng quên cho mình được lãng du…</span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">P/s: Viết cho mùa Ngâu lại về. Để ta được quên đi những gì
đáng quên…!!!</span></div>
<br />Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-41707169175259533872013-05-24T05:53:00.003-07:002013-05-24T05:53:21.845-07:00Hờn dỗi tháng Năm...!!<br />
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Tháng Năm - tháng của những cơn mưa rơi theo màu
phượng vĩ. Tháng của mài tím biếc đượm màu nghiêng ngả trong nắng ở vài góc phố
thân quen. Những cây chò nâu vun vút, hứng nắng hứng gió và có lẽ hứng cả những lãng mạn bay bổng của những đứa trẻ cứ
ngỡ đã mang tâm hồn người lớn. Tháng Năm về, những tán chò nâu xào xạc, những
hoa chò nâu xoay tròn và con đường rụng đầy chò nâu.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Tôi nhớ những yêu thương vụng dại mà tưởng
rằng lớn lao, những lãng mạn bay bổng của đứa trẻ cứ ngỡ đã mang tâm hồn người
lớn. Một chút yêu thương, để ta nhớ lại những gì mà mình đã gìn giữ, trong trái
tim. Để ta xem ngọn lửa yêu thương của ta có còn cháy, hay đã lạnh từ lâu lắm
rồi. Ta sẽ cảm nhận, và ta sẽ lại khóc... Một chút thôi...<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple;"><span style="font-size: 14pt;">Tháng Năm về... Đồng nghĩa với việc những
cơn gió nóng hổi sẽ ập vào đôi mắt, mang theo những vụng dại, và đánh thức trái
tim đang khao khát yêu thương đã ngủ... Cái tôi trong ta cũng trở dậy theo bản
năng, và lại mơ theo giấc nồng của gió, trong giấc mơ ấy có người, người ạ...</span><o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Với giấc mơ mang màu không tên, một góc
nào đó của riêng mình nhỏ bé, chật chội nhưng chỉ là của mình mà thôi. Để mối
buối sáng ta thức giấc văng vẳng bên tai lời ai đó đang thì thầm. Những buổi
chiều tất tả đi làm về với những lo toan. Khi mệt mỏi ta vẫn có ai đó bên cạnh
dù rằng trái tim người không dành cho ta xíu nào, nhưng ta vẫn được an lòng khi
người bên cạnh. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple;"><span style="font-size: 14pt;">Ngột ngạt, chết đuối giữa những lời vỗ về.</span>
Ta lại muốn được mơ về giấc mơ chật chội đó. Sao yêu thương lại đắng lòng với
ta đến vậy…!! <o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Tháng Năm lạnh giá, những cơn mưa đầu mùa
đổ ầm ập xuống không kịp tránh, và lúc đó người ta chỉ cần cái nắm tay là đủ…</span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-48700936377034065712013-05-13T08:06:00.002-07:002013-05-13T08:06:45.048-07:00Cho tôi một lần được yêu...!!<br />
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Chẳng bao giờ em ước một điều gì đó quá
hoàn hảo. Đây đâu phải lần đầu tiên em bị lãng quên giữa bộn bề đời người, vậy
mà em vẫn chưa học được cách để quen, để thôi dặn con tim đừng cố đi hoang. Khi
mà bản thân em phải biết khiếm khuyết đi một chút ít, phải chênh vênh, phải
thiếu hụt…<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Chẳng mơ ước một cuộc sống xa vời, chỉ cần
bên em có một ai đó để yêu thương, để em biết rằng cuộc đời này vẫn dành cho em
một chút ít yêu thương. Chẳng hy vọng gì anh sẽ thật lòng mãi bên em, chỉ xin
nép vào trái tim anh một chút như một tán lá nhỏ che chắn cho con chim run rẩy
là em. Tự nhủ với lòng: âu đó cũng là một trong những mối nhân duyên nơi trần
thế, nơi mà em không thể sống mà không có một người để em yêu thương và nhung
nhớ. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Ước gì hơn những lần gặp nhau vội vã, nhung
nhớ trong tâm tưởng khiến em muốn rơi nước mắt. Chỉ cần anh siết nhẹ tay em
thôi là cả thế giới này sẽ có một cơn mưa trong những ngày nắng bỏng đến vô
cùng. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Em xin người cứ gian dối để em ngỡ mình
được yêu, dù yêu thương đó bị khuyết đi rất nhiều. Dù biết em chẳng là gì giữa
những mưu sinh xô bồ bên cạnh cuộc sống của người. Em không đòi hỏi phải là gì,
là ai và quan trọng trong cuộc sống chật chội của người. Em chưa dám mơ mình sẽ
nhận được yêu thương dù mưa nắng cuộc đời vẫn cứ đứng đó chờ. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Hằng đêm em vẫn online chỉ để nhìn thấy
đèn anh sáng biết rằng anh vẫn ở đằng sau lớp sương màng hình vi tính xa muôn
trùng kia, dù rằng không biết liệu bên cạnh người đã có cô gái nào khác. Đôi
lúc chỉ mong anh gởi đến em một dòng tin nhắn bất chợt chẳng vì lý do gì, chắc
lúc đó em vừa cầm điện thoại vừa cười rạng rỡ. Chẳng mong anh nhớ em đền da
diết, chỉ bất chợt lúc nào đó ngồi lại anh bỗng chốc nhớ đến em một tí xíu cũng
đủ lắm rồi người à! <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Em chỉ mơ ước một cuộc sống giản đơn,
không mong giàu có, chỉ mong sự yêu thương và trao đi yêu thương cho một ai đó.
Hằng ngày, đi làm về còn tất bật chăm lo cho ai đó, được giận hờn, được cười
rạng rỡ. Đôi lúc lại yếu đuối khóc nức nở có ai đó dỗ dành, những khi buồn
không nói gì thì người lại ngồi bên cạnh em một cách nhẫn nại,…<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Chỉ cần một chút yêu thương với ai đó thôi
cũng đủ để người ta làm thế mà, phải không người? Có khó khăn gì đâu mà sao em
vẫn chẳng thể tìm được người nào đó giống vậy.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Đằng sau sự lạnh lùng ở khuôn mặt là một
trái tim đầy khao khát yêu thương. Nhưng vẫn là điều xa vời vợi…<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"> </span><img src="http://media.tinmoi.vn/2013/01/11/3_27_1357865133_62_1357804890-buon-chi-em-1.jpg" /></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-8110784140385516972013-04-27T06:39:00.000-07:002013-04-27T06:39:30.936-07:00Trả lại yêu thương...!!<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Bao đêm em vẫn mong chờ, em không biết là mình đang chờ đợi
một thứ gì...chờ đợi tình cảm từ phía anh đáp lại à, em biết chắc câu trả lời sẽ
là không rồi. Thế mà, em vẫn cứ dai dẳng bám theo anh. Bám để cầu mong nhận được
sự thương hại từ anh.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Nhưng rồi, một ngày em lại nhận ra rằng tình yêu em dành cho
anh chưa thật sự lớn mạnh, chưa đủ làm cho anh yêu em. Em sẽ buông tay...Buông
rơi bàn tay em chưa từng nắm dù chỉ một lần, buông rơi nụ cười của anh chỉ là
em nhận được trong sự vô thức của mình...</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Em sẽ buông rơi tất cả. Cho nó trở về với tự nhiên anh ạ,
không cần phải kìm nén cảm xúc, không cần phải dối lòng, không cần phải đau, và
em cũng không cần phải đến khi nhớ anh em lại suy nghĩ rất nhiều có nên gọi cho
anh không.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Và giờ tất cả, đã trở về với quá khứ, đã trở về với ngày em
lần đầu tiên gặp anh, đã trở về như hai con người xa lạ giữa dòng đời cứ ngỡ
như yên bình này.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Em trả anh về với vị trí của ngày xưa, em trao trả lại anh sự
bình yên, em trao trả lại những gì thuộc về anh, để em biết rằng mai này sẽ có
một người con gái khác được bước vào trái tim anh, trao cho anh hạnh phúc của
tình yêu, trao cho anh sự yêu thương, quan tâm, lo lắng mà em chẳng bao giờ có
cơ hội để làm những điều ấy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Em, như một du mục, lang thang khắp chốn, chỉ mong có được sự
bình yên, chỉ mong có được một hạnh phục vẹn trọn. Chỉ mong có tất cả những thứ
mà xưa nay em thiếu thốn. Và em lại tham lam, lại ngộ nhận, cứ tưởng xung quanh
mình là yêu thương. Nên trái tim em vô tình trao cho Người!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Thỉnh thoảng, trong giấc mơ vẫn thấy anh hiện về với một
vòng tay ấm áp, với những cử chỉ yêu thương. Em cứ muốn chìm đắm vào giấc mơ ấy
mãi. Chỉ muốn đi theo tiếng gọi của yêu đương, đi theo những bước chân mà trong
vô thức em đang hoang tưởng. Nhưng nào đâu phải, em cố tình như một kẻ mộng du,
như một kẻ hoang tưởng chỉ đợi chờ tình yêu của anh. Và cứ mãi hy vọng như một
đứa trẻ con, cứ ngỡ điều gì cũng có thể xảy ra. Nên cứ mãi hy vọng, cứ mãi tưởng
tượng. Khi tỉnh giấc, em chợt nhận ra mình đã qua lứa tuổi ấy.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Thầm mong giờ đây anh sẽ được bình yên, sẽ được hạnh phúc với
những gì anh chọn. Hạnh phúc dưới một mái nhà đơn sơ, cùng người phụ nữ mang đến
yêu thương cho anh vượt qua bao sóng gió của cuộc đời. Sẽ mang đến cho anh nụ
cười, mang đến niềm tin vào ngày mai, mang đến cho anh nhiều mơ ước.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Và em cứ mãi như cánh chim, cứ bay về nơi phương trời nào
bình yên. Bay mãi sẽ tìm được vùng đất yên bình anh à. Rồi cơn bão đến, em sẽ lại
đi, lại bay đi tìm một vùng đất khác...Cơn bão sẽ qua, kéo theo cơn bão lòng của
em. Rồi ngày mai, trời lại sẽ có những quầng hào quang sáng chói báo hiệu cho một
ngày mới đang lên.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;">Tình yêu đã cho đi, thì không bao giờ em mong nhận lại. Em
không cần sự bố thí, hay lòng thương hại. Nên anh đừng thương hại em anh nhé!</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: purple;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<img src="http://images.yume.vn/blog/201207/29/1343568529_bbbbbbbbbbbb.jpg" /></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-82913600943367128652013-04-19T07:44:00.002-07:002013-04-19T07:44:33.584-07:00Lờ lửng giây phút riêng...!!<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><img src="http://images.yume.vn/blog/201304/01/1364825306_1334561170-em-ra-di-1.jpg" /></span><br />
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span>
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Một chiều nào đó rất rất mỏng, cà phê không đắng, gió không đầy</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Tháng Tư ngúng nguẩy hờn dỗi, mưa chưa tới, nắng đã về ờ ỡm. Nó
làm tôi choáng váng như khi gặp lại đứa trẻ trong mình, quay cuồng giữa những ước
mơ dung dị, trong veo nhất. Đôi khi mơ hồ giống cảm giác ôm đồm mọi ham muốn
tuyệt đối của ngày 20.</span><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Hồi đó, những tình khúc của Trịnh dù buồ</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">n,
dù</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"> nồng nàn, chết chóc thì mình vẫn thấy đẹp,
vẫn mơ cho mình một tình yêu nhỏ của đời mình. Nhưng càng ngày, </span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">khi
bước qua cái tuổi lưng chừng</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">,
mình thấy tình yêu như một cái chợ trời. Có những người khi đi bên cạnh nhau, lại
thấy chán ngắt - giống như ly nước tràn đầy, chẳng buồn uống để tình yêu cứ
rích rích ra đi, chầm chậm từng giọt một. Có những người yêu nhau mà lại xa
nhau, khi buồn, chẳng thể cho một cái bao tay, yêu mà vẫn cô đơn, vẫn buồn miên
miết, yêu làm gì? Có những thứ tình yêu tạm bợ, người ta thay người tình như
thay một chiếc áo, không tiếc rẻ, không nhớ thương. Lại có những thứ tình yêu rất
kì lạ, yêu như rồi những ngày sau ta sẽ thứ tha.</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Có
lẽ, mình bắt đầu với mỏi mệt, những ơ hờ và chật vật với cuộc sống thường ngày.
Muốn kiếm tìm cho mình một chốn bình yên bên ai đó. Để thả trôi mình, cho phép
con tim loạn nhịp, cho phép mình làm những điều chưa từng, muốn thở ra một lối đi
riêng, đóng lại lối mòn cũ kĩ, những vừa mới bước đã lại vấp, chông chênh và gập
ghềnh. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Ta
cũng muốn có một người để nhớ, để thương dù có ra sao ngày sau. Một bàn tay để
nắm những khi trống rỗng trong tâm hồn. Mong ai đó ôm mình một cái nhẹ nhàng
trước khi đi ngủ và sau khi thức giấc một cái ôm đủ nồng nàn. Một ai chỉ cần ngồi
lặng lẽ bên mình những khi buồn, rồi lặng lẽ chở mình đi rong ruổi mọi nẻo đường
trong im lặng. Thích những tin nhắn vu vơ trong đêm khuya. Thích ai đó bất chợt
gõ cửa phòng ta, và ôm ta một cái thật chặt đến điếng cả người. Mong <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;">Những
hình như người của riêng ta vẫn còn đâu đó xa xôi, rất xa xôi…!!</span><span style="font-size: 14pt; line-height: 115%;"><o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Cũng
yêu đương nồng nàn, cũng dành những gì gọi là cháy bỏng nhất có thể, cũng quan
tâm, lo lắng, cũng ngọt ngào, dịu nhẹ đúng nghĩa của hai người yêu nhau, nhưng
hóa ra mọi thứ chỉ có thể là sách vở, đam mê nhất thời, tạm bợ chỉ tạm bợ mà
thôi. Buồn, ta lại buồn, buồn cho chính mình, buồn nhiều nỗi!<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15pt; margin: 0in 0in 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Ta biết mình lắm lúc vẫn còn những giấc mơ hoang. Tận sâu đáy lòng
vẫn loang lổ bao điều, tì hằn trong tâm vẫn còn đó bao nỗi, và nơi con tim vẫn
chằng chịt những vết thương.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15pt; margin: 0in 0in 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Một lần đau, một lần hụt hẫng, một lẫn vỡ vụng niềm tin, ta biết
thật khó để gầy dựng lại mọi thứ như thuở ban đầu, nhưng thực tâm vẫn muốn xâu
chuỗi, góp nhặt lại những mảnh vỡ dù li ti, nhỏ nhặt nhất để biết mong chờ, yêu
thương thật sự là như thế nào. Ta chỉ cần họ yêu thương mình thật lòng, nhớ
mong đúng như những gì đang khắc khoải, đợi chờ đúng với những gì đang suy tư
và sẽ nhoẻn một nụ cười thật ấm áp khi ta bên cạnh, chỉ vậy thôi thế mà khó quá
không biết.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Bởi
yêu thương với ta sao xa vời…!!</span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-63513157277726207982013-03-20T08:55:00.001-07:002013-03-20T08:55:56.956-07:00Lòng mình còn rộng...<br />
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Có những ngày thương vắng trông ta xác
xơ đến tội nghiệp. Có cơn đêm và những ánh nhìn cứ mãi ám ảnh, đôi khi muốn dụi
hết tất cả vào một bao rác, chỉ để quên, chỉ để tránh. Cuối cùng vẫn mình sai,
sai vì bướng bỉnh và cố chấp. Mình vẫn thích cà phê, thích đi lang thang ở
những chốn vùng ven. Thích ngồi một mình nhìn dòng người tấp nập, bon chen. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Có người nói mình mãi: "tính cách
làm nên số phận của mỗi người". Uhm, mình bướng thật, cứ thích cái gì cũng
phải rạch ròi và thật rõ ràng. Để rồi tự mình làm mình tổn thương mình. Nhưng
vẫn cố chấp thế. Điên hay bệnh nặng quá? Đa mang hoài những ám ảnh quá khứ, nó
cứ bắt mình lần mò mãi để tìm kiếm chốn yên lành. Thế nhưng chưa bao giờ đời
sống mỉm cười với ngày bình. Mình vẫn thường nói "ước mơ đôi khi giản đơn
quá nó lại khó thực hiện".<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Tôi không đủ
can đảm để nói mình là người hạnh phúc. Cũng không đủ dũng cảm để nói mình chưa
từng chạm đến nỗi đau. Nhưng có một điều tôi muốn chắc chắn, tôi không phải là
một đứa chỉ biết sống với quá khứ. Với tôi, ngày tháng trôi đi, nỗi buồn cũng
theo đó mà mờ nhạt dần. Tôi đã phải cố rất nhiều để không phải vướng bận bất cứ
điều gì cũ kĩ. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15pt; margin: 0in 0in 0.0001pt;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Thật ra, tôi không
phải là một đứa nói được làm được. Những điều tôi nói ra, đôi lúc lại là vũ khí
giết chết chính trái tim nhỏ bé của mình sau này. Có ai sống được mà chưa từng
ngoảnh mặt nhìn về quá khứ. Năm tháng đã mang lại nhiều hơn sự già nua và những
trải nghiệm.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15pt; margin: 0in 0in 0.0001pt;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Thời gian nhiều
khi mơ hồ, mà cũng thật thà như dòng tóc trôi đuổi theo sự đợi chờ.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="color: purple;"><span style="font-size: 14pt;">Tuổi trẻ mà,
tự quẩn quanh nhàn rỗi, chẳng thể mang lại thảnh thơi nào. Trở đi trở lại nghĩ
suy cũ kỹ khiến nhàm chán lênh lóang, nuôi nấng cổ hủ như niềm an ủi rằng còn
rất xưa đấy thôi.<span class="apple-converted-space"> </span></span><o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="color: purple;"><span style="font-size: 14pt;">Bao lần rồi,
ta vẫn là kẻ cô đơn trong mọi việc, có gì đâu phải nghĩ suy để rã rời. Sẽ không
có bờ vài nào để tựa những lúc chông chênh, sẽ không có bàn tay nào nắm bàn tay
mình trong những ngày lạnh vắng… Lặng lẽ một con người trong số phận cô đơn mà
ai hiểu nỗi cô đơn của người cô đơn nó mênh mang như thế nào</span>. Và phải
cười nhiều thêm nhé Tôi…!!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">P/S: Tự nhiên cũng thèm được nũng nịu, hờn dỗi với
ai đó…!!!</span><o:p></o:p></span><br />
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;"><br /></span></span>
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;"><br /></span></span>
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;"><br /></span></span>
<img src="http://images.yume.vn/blog/201303/12/1363045601_575362_553188784704864_2070054985_n.jpg" /></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-85146535140793343002013-03-14T05:18:00.000-07:002013-03-14T05:18:04.480-07:00Gởi gió...!!<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Đêm tĩnh lặng, bình yên đến lạ thường, nằm
trên căn giác xếp nhỏ, không gian bao trùm là một màu tối om, lắng nghe những
âm thanh đời thường ở cuộc sống về đêm. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">"Con gái thức khuya không tốt đâu", câu
nói này em đã nghe rất rất nhiều người nói không biết đến bao nhiêu lần mà
vẫn không bỏ được cái sở thích không giống ai này: thích thức khuya. Một
lần cảm nhận sự thinh lặng của đêm để thấy tâm hồn mình tĩnh lặng hơn rồi
dần thành "nghiện" tiếng đêm.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Yêu anh là những đêm dài trằn trọc không ngủ yên...
Yêu xa... Yêu - nhớ... Hy vọng rồi lại mong chờ cho tình
yêu ấy được đáp trả sau khoảng thời gian thấp thỏm đến lo
sợ. Bao quyết định giữa con đường còn dang dở, em phải chọn cho mình
một trong hai phương án "dừng lại" và "tiếp tục".<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Em muốn đi trên con đường trải đầy hoa
nắng, đi về phía anh, phía chân trời xa thẳm.<span style="background-position: initial initial; background-repeat: initial initial;"> Lúc
nào em cũng mơ mộng về một nơi xa lắm, nơi thật bình yên để em được
tựa lên bờ vai anh vững chắc. Chênh vênh trong tình yêu là cảm giác của em lúc
này. Em thấy mà tủi thân cho tình yêu của mình. Đêm dài lê thê cùng
nỗi nhớ kéo dài, lúc nào em cũng nhớ về anh. </span><o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Nếu như những ngày
trước em băng khoăng giữa lí trí con tim
cùng với lời khuyên của một vài người chị quen mà không biết sẽ đi đến đâu, chỉ
là một phía từ em nồng nàn âm thầm thì liệu có tốt cho cả anh và em. Và giờ đây
em cũng đã xác định được cho mình một hướng đi: em dừng
lại. Em chọn cách buông xuôi, thả tình theo gió bay để không phải nghĩ
nhiều tới anh, người đàn ông mà em chỉ gặp mặt hai lần. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: purple;">Câm nín, lặng thinh, em chôn giấu cho riêng mình thứ tình
cảm giản dị dành cho anh. Còn khoảng thời gian dài lắm liệu em
có được gặp lại anh, hình ảnh em anh có lãng quên, tất cả hàng vạn câu hỏi
trong đầu. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Buông bỏ cho lòng nhẹ tênh như gió... Nhờ gió
cuốn trôi nỗi nhớ mang về phía bên kia để một mai anh biết rằng vẫn có em bên đời,
để em nghĩ tới anh mỗi lúc cô đơn trống trải, để mỉm cười mỗi khi thấy
chúng bạn có bạn trai sánh cùng mà phải ngồi đó mơ tưởng về anh, tủi cho
mình không ai bên cạnh..<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Em đã hiểu trái ngang khoảng cách, khoảng
cách từ phường này đến phường kia, từ quận này đến quận kia, hiểu cái
gọi là định mệnh số phận trớ trêu. Suy đi nghĩ lại thì hai ta cùng thành
phố đó nhưng không cùng đường đi…</span></span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-49394450285037060772013-02-19T05:59:00.002-08:002013-02-19T06:18:43.924-08:00Tìm về quá khứ...<br />
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Em
ngồi rất lâu để tự tâm lại mình anh à. Nghĩ về mối tình thơ dại em dành trong 5
năm nay, tìm lại bình yên, ngã nghiêng, một thời con gái…<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Thời
con gái của em dành riêng tình cảm cho anh nồng nàn, câm lặng. <span style="background: white;">Bước chân em khập khiễng vào đời với những tháng ngày
mưa gió chẳng bình yên.</span> Rồi chúng ta, những nỗi đau tơi tả, cùng những
niềm hạnh phúc quá mong manh, cứ như những mảnh ghép méo mó gom nhặt thành cuộc
đời riêng, với những ô cửa mở ra rồi khép lại, em bây giờ đã không còn như xưa.</span>
<o:p></o:p></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Làm sao có
thể níu kéo được những giấc mơ, làm sao có thể tìm lại những ngày bình yên
trong quá khứ? Khi dòng đời đã đi qua? Những bước chân của em cứ đi vô định
giữa dòng đời, làm theo những bản năng sinh tồn, yêu thương xa vời, để rồi bao
năm nhìn lại đời mình chỉ như một sợi dây méo mó...<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Anh bây
giờ? ở cùng một thành phố của em mà lại trở nên xa xôi như bấy lâu nay, nơi
cũng có những ngày nắng mưa tạt vào đời cay đắng, những bước chân cũng ngã
ngiêng đi về trên con đường lầy lội, tối tăm. Đôi dép cũng mòn dẹt đi với những
ngày tháng đếm đo bằng no đủ.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Em tìm về
quá khứ của ngày xưa, để thấy em một thời trong sáng, để thấy em một thời đầy
nhiệt huyết của những khát khao, của đam mê và hy vọng..<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Người đàn
ông kia đã cỡi cợt, yêu em bằng trò chơi, rồi ruồng bỏ em ra đi về một bờ bến
khác, ấm êm hơn.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 15pt; margin: 6pt 0in 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Đôi
tay em bất lực để níu kéo một điều đã đỗ vỡ nên em an ủi mình bằng nụ cười,
bằng cái vẫy tay cầu mong người ta hạnh phúc, em tập sống kìm nén cảm xúc, để
là em chai đi. Rồi em đi… (tìm anh, mà gọi là chú)<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Bước chân
em dần mất đi cái nhựa sống ban đầu, của những ngày có anh với tình cảm đầu đời
trong sáng ấy, em như kẻ mộng du, như người không tỉnh táo, để em vấp ngã, trầy
da rồi tự mình băng bó những vết trầy lành đi rồi bong ra, trơ trọi đó.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Đôi khi em
nhớ về anh, em thấy mình thanh thoát hơn, sau những cú ngã nặng nề, em thấy anh
cười, em thấy bàn tay anh nắm vội tay em.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; line-height: 15pt; margin: 6pt 0in 0.0001pt; text-align: justify;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Em
ghen anh à! Uh, thì ghen vô lý khi mà anh có cuộc sống riêng. Ghen, khi ba bốn
ngày vẫn không nhắn cho em một dòng tin nhắn nào. Rồi vô tình, hờ hững buông
những lời nói nặng nề để rồi chạm vào sự mong manh trong lòng anh. Em quá vô lý
phải không? Khi mà tình cảm này cần phải
chết đi, nó quá chông chênh trên nẻo đường, sự khác biệt quá lớn ngăn cánh như vậy…<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Quá khứ của
em là anh, mà cũng không hẳn là anh nữa, bởi trong quá khứ ấy anh quá thánh
thiện, quá dịu dàng. Giờ đây khi em đã thật sự vắng bóng anh, bỗng thấy mọi thứ
xung quanh nhạt nhẽo, vô vị. Em đang giằng xé bản thân mình bất kể là trong
giác ngủ. Nửa đêm em vẫn giật mình tỉnh giấc lần tìm điện thoại, biết đâu, biết
đâu anh nhắn cho em một dòng tin nào đó dù là vô tình hay cố ý. Bản thân em
đang mong ngóng mà lại cố giấu mình để chợt thấy hai dòng nước mắt lặng thầm
rơi trong đêm. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Có lẽ, em
đã sai khi nói những lời lẽ như vậy! Em ghen anh ạ! Ghen khi đã nửa đêm mà anh
vẫn còn ở chốn nào vui vẻ... Vì lẽ gì mà giờ đây em lại mất anh. Em đợi 4 năm
để được gặp anh, vậy mà giờ anh ở một miền xa lắc<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Trong gió
lạnh của một buổi chiều, em ước mình là thiếu nữa một thở ngây ngơ, còn anh dịu
dàng<span class="apple-converted-space">. Tìm về quá khứ ngày xưa…</span><o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 6.0pt; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
(Sài Gòn, 17.02.2013- Vô định)</div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-25982763762513882672013-02-13T06:10:00.001-08:002013-02-13T06:10:52.836-08:00Khô dòng...!!<span style="color: purple;"><img src="http://images.yume.vn/buzz/20130130/121002GTTnoilaanhnhoemdi-2cb58.jpg" /></span><br />
<span style="color: purple;"><br /></span>
<span style="color: purple;"><br /></span>
<br />
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Phải chăng
khi đến một lúc nào đó, nỗi đau là vô tận, những được mất trở nên vô nghĩa
trước giông bão ở cuộc sống này. Con người sẽ biết sống chai đi, trơ lì trước
mọi xúc cảm, sẽ cười nghiêng ngả trước cay nghiệt của cuộc đời, sẽ biết đón
nhận mọi giông tố đổ ấp vào đời mình mà không hề muốn khóc than.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Tuổi thơ
nhọc nhằn trôi qua cùng với dòng chảy của thời gian, cứ ngỡ rằng mình cần phải
mạnh mẽ để đứng trước mọi sóng gió nhưng chẳng mấy dễ dàng. Bước chân trưởng
thành tiễn biệt cái lấm lem bùn đất, lăn lộn trong những chật vật lo toan với
ước mơ một ngày mình sẽ lớn. Nhưng giờ ngồi đây nhìn lại được gì nào? Cuộc sống
vẫn bộn bề lo toan, vẫn là những sóng gió triền miên như từng đợt sóng biển. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Đôi lúc mệt
mỏi, cô đơn, lạc lỏng chỉ biết chìm đắm trong màn đêm bao trùm mà khóc, mà hét
toáng trong lồng ngực để át đi tiếng thở nghẹn ngào. Bao lần muốn tuyệt đoạn
với cuộc sống để yên bình trong giấc ngủ. Lại không đành lòng, bởi phải biết hi
vọng rằng ngày mai, ngày mai sẽ khác đi. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Trái tim
này cũng đã mỏi mệt với yêu thương không trọn. Yêu thương trong tâm tưởng để
xoa dịu những chếnh choáng trong lòng. Để đôi lúc ngồi nhìn lại bản thân, những
gì ở cuộc đời mà biết sống khác đi và chấp nhận cuộc đời với những đổi thay. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Tôi yêu một
thứ tình yêu kì lạ, một thứ tình yêu đi bên cạnh cuộc đời nhau nhưng trong âm
thầm, câm lặng, lầm lũi. Đôi lúc tôi đấm mạnh tay mình vào bốn bức tưởng câm
lặng, làm trầy xước và chảy máu chính bản thân để thử sức chịu đựng của mình,
đau đớn ra sao. Tôi đã khóc, khóc toáng lên trong bao đêm về lặng lẽ. Có lẽ,
khi người ta đã biết đau đến cùng cực, tất cả sẽ trở nên dễ thở hơn. Tôi vẫn âm
thầm như những mùa đi qua trong năm, muốn dứt bỏ những cái vay mượn để trở về
thực tại chính mình, để không có những giây phút cuồng quay, để không có nhớ
thương, day dứ. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Hình như
tôi đang đi về một miền vô định, nơi ấy không nước mắt, không còn đau khổ,
không còn ấm ức để ghen tuông. Trong giấc mơ tôi vẫn mơ về cánh đồng nhiều hoa
tím, vẫn yêu tha thiết những ước mơ bay bổng và lãng mạn, vẫn muốn gục xuống
trước một ai đó mà mình yêu thương…<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Nhưng khi
tỉnh dậy, hạnh phúc vẫn là ước mong, cứ như vậy nhìn nuôi dưỡng hình bóng anh
trong tâm tưởng, và chấp nhận là một chiếc bóng ngu ngốc, đơn độc và vô cảm
nhất trần đời. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="background: white; line-height: 15.0pt; margin-top: 0in; text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-size: 14.0pt;"><span style="color: purple;">Rồi ngày
mai, ngày kia, ngày kia nữa, con đường tôi đi có khác đi không? Cảm xúc chai lì
theo những vật lộn của cuộc sống. Tôi chỉ biết rằng càng đi về độ sâu của tuổi
tác, yêu thương càng biết trơ đi, càng biết vác trên vai mình những kinh nghiệm
gai góc, sống tốt, là biết chấp nhận đồng hành.<o:p></o:p></span></span></div>
<span style="color: purple;"><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "MS Mincho"; mso-fareast-language: JA; mso-fareast-theme-font: minor-fareast;">Nước mắt
bây giờ không thể cứ tuôn rơi, như những cơn mưa vẫn kéo dài vô tận trong mùa
nước.</span><span style="font-family: "Calibri","sans-serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: "MS Mincho"; mso-fareast-language: JA; mso-fareast-theme-font: minor-fareast; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US; mso-bidi-language: AR-SA; mso-fareast-font-family: "MS Mincho"; mso-fareast-language: JA; mso-fareast-theme-font: minor-fareast;">Mà
cũng hạnh phúc lắm thay khi ta</span><span style="font-family: "Calibri","sans-serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-ansi-language: EN-US; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-language: AR-SA; mso-bidi-theme-font: minor-bidi; mso-fareast-font-family: "MS Mincho"; mso-fareast-language: JA; mso-fareast-theme-font: minor-fareast; mso-hansi-theme-font: minor-latin;"> vẫn còn biết khóc…??</span></span>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-2725051168301408522013-02-11T07:20:00.000-08:002013-02-12T07:21:53.712-08:00GIỮA NHỮNG LƯNG CHỪNG…!!<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<b><span style="background-color: white; font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Người ta mòn mỏi vì chờ đợi còn cháu mòn mỏi về sự
suy nghĩ tới chú!<o:p></o:p></span></span></b></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Muốn nói với chú nhiều chuyện lắm nhưng khi gặp
chú, cháu lại không biết phải nói gì, khi nói chuyện điện thoại với chú cháu
cũng không biết nói gì. Chỉ biết nhắn tin, nhưng làm sao chuyển tải những điều
cần nói hết trong lòng được. Nhưng có lẽ chính xác hơn là cháu không muốn những
chuyện của cháu làm phiền lòng chú chú ạ, không muốn vì cháu mà chú phải suy
nghĩ. Cháu biết chú có nhiều việc lắm, nhiều chuyện chú phải lo lắng.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Cháu đã trăn trở rất nhiều để ngồi lại viết những
dòng này. Đã có những lúc vì sự hờ hững của mình cháu cũng đã thương tổn chú ít
nhiều, dù chỉ là những dòng tin nhắn vu vơ. Khi vào SG cháu một mặt trốn chạy nỗi
đau, một mặt lại đi tìm điều gì đó mong manh trong suy nghĩ là đi tìm chú, như
một sự cứu vớt cái linh hồn đang ngày chết dần chết mòn. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Từ ngày gặp chú, được chú nhắn tin hỏi thăm thì
hình ảnh chú cứ tràn ngập trong cháu, không lúc nào không nghĩ đến chú, trong
giấc ngủ của cháu cũng có hình ảnh của chú, những lời chú nói với cháu. Đây là
những lời nói chân thành xuất phát từ tình cảm cháu dành cho chú, không bao giờ
có ý nghĩ nói khéo để dành tình cảm và sự quan tâm của chú dành cho cháu. Cháu
đã từng bảo: Cháu chỉ cần một người nào đó mang đến cho cháu sự bình yên, tin
tưởng, một sự chân thành và sâu sắc là đủ hạnh phúc. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Giờ chú đã có cuộc sống của riêng mình. Trong sâu
thẳm trong lòng cháu chí ước một điều: Dù chú làm gì, ở đâu, buồn hay vui nếu
chú cần một người bên cạnh thì cháu sẽ rất hạnh phúc được làm điều đó, và chỉ
dành riêng cho chú. Nếu chú không thể nói chuyện được với cháu thì chú hãy tin
rằng, cháu vẫn rất quan tâm tới chú, ngay cả khi thế giới này không còn tin tưởng
chú thì cháu vẫn là người tin chú, khi mọi thứ quay lưng lại với chú thì cháu vẫn
sẽ ở bên cạnh chú. Hạnh phúc với cháu không hẳn là hai bàn tay đan chặt vào
nhau mà đôi lúc chỉ cần trong suy nghĩ có nhau là đủ đầy rồi!!<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: 'Times New Roman', serif; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Chiều mưa lạnh dào dạt bờ vai nghiêng…!!</span><span style="font-size: medium;"><o:p></o:p></span></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-39786639436385402822013-02-10T06:55:00.000-08:002013-02-12T06:56:00.466-08:00LỬNG<br />
<div align="center" class="MsoNormal" style="text-align: center;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;"><span style="color: purple;">Cảm xúc như một gãy đoạn trong chính tâm hồn tôi
lúc này. Ngồi viết những lời thú tội của bản thân. Viết những niềm riêng được cất
giấu trong lòng mà đôi khi câu chữ lại trở nên vô chừng… Nỗi đau đã hơn 2 năm, và
bây giờ tôi lại gặp được sự ước hẹn trong thâm tâm cách đây hơn 4 năm. Nhưng
không dám thổ lộ hết nỗi lòng, mà đôi lúc trong câu nói phải kín kẻ để che giấu.
Tôi sai? Hay trái tim thật thà không có con đường cho sự cảm thông…??<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="color: purple;"><span style="background-color: white; background-position: initial initial; background-repeat: initial initial; font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">21 tuổi, bước vào đời. Chập chừng, bỡ ngờ và đầy
âu lo. </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">21 tuổi vào làm ở một nơi giúp tôi thỏa
niềm đam mê được đi, được viết và có cơ hội học hỏi. Rồi cơ quan ấy lâm vào khó
khăn. Những người vào cùng lúc với đã lần lượt ra đi. Bao lần cười hì hì với
những lời khuyên can. “Em không thể ra đi lúc này, những ngày mới vào, các anh
chị đã dìu dắt, chỉ bảo cho em. Giờ cơ quan đang thiếu người, em chưa giỏi
nhưng ở lại, làm được gì thì làm. Em không thể sống phụ nghĩa”. Rồi đã ở lại
cùng đồng nghiệp đón nhận những khó khăn và cả những nước mắt chua chát. Nhiều
người khuyên cần tìm một nơi khác tốt hơn để đảm bảo cuộc sống vốn đã chật vật.
Nhưng rồi vẫn bám trụ cho đến ngày bình yên. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: purple;">21 tuổi. Cũng biết yêu, dù tình yêu
đó mang sự hàm ơn lẫn sự thương hại, thần tượng, chia sẻ và lặng lẽ. Người đã
chìa tay dẫn tôi vào đời. Những mệt mỏi, chật vật cuộc sống, áp lực gia đình
chưa đủ làm tôi mỏi mệt, rồi phải trăn trở tìm cách khôi phục lại văn phòng. Yêu
một cách ngu ngốc, khờ dại, chỉ biết hi sinh, lặng lẽ cho người khác, mà quên
rằng bản thân cần phải sống cho chính mình, phải thể hiện và có tiếng nói
riêng. Lúc nào tôi cũng chỉ là chiếc bóng lầm lủi bên cạnh một người, mà biết
rằng trái tim người kia mãi mãi không có tôi. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: purple;">Phải chăng, cách che giấu cảm xúc
của tôi quá xuất sắc đằng sau cái nói nói, cười cười hằng ngày. Để rồi một ngày
anh đã nhận ra nỗi buồn giấu đằng sau ánh mắt, đọc được những nghĩ suy, những
trăn trở, day dứt ở cuộc sống của tôi. Người đã cho tôi một chỗ dựa tinh thần
lúc đó, chính sự yếu đuối đã bản thân chỉ biết dựa vào người kia để cảm thấy
vững lòng, dù rằng nếm trãi bao nước mắt đắng chát. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: purple;">Những nghĩ suy còn non nớt, nghĩ
rằng người có ơn đã chia sẻ thì phải yêu người ta, dù tình yêu không đáp trả,
phải yêu trong lặng lẽ, mặc kệ những cảm xúc, cảm giác đè nén trong lòng. Để
rồi ánh mắt nhìn mọi thứ lầm lũi bỏ mặc những gì đẹp ở xung quanh. Khi đớn đau
nhất thì cũng chính người bỏ mặc tôi. Tuyệt vọng. Tôi tìm cách ra đi để tìm
chốn nương nấu tâm hồn đang lạnh lẽo. Đi trong vô vọng để tìm một người chăng
như lời hứa năm nào ở cái tuổi mơ mộng? Dù rằng đã có vết thương trong lòng rất
lớn. Liệu điều đó có công bằng?? Tôi đã dằn vặt và tự đòa đày mình suy nghĩ
trong từng giấc ngủ, bao đêm giật mình tỉnh giấc chực trào nước mắt trong nghẹn
ngào. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="color: purple;">Và tôi và dằn mình trong bao lâu nữa…??
Thôi thì hãy câm lặng giữa dòng đời vội vã. Tìm được một người, liệu được bao
lâu thì người cũng ra đi, bỏ lại tôi nỗi buồn.
Một mình bơ vơ cô độc như bấy lâu nay đã quen thì thà để mọi thứ ở dấu
chấm lửng…!!!</span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-80713898410562480662013-02-09T07:32:00.001-08:002013-02-09T07:32:41.697-08:00Anh luôn ở trong trái tim em!!<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Giờ phút giao thừa, cảm giác trong em lại trào dâng
sự ngậm ngùi như mọi năm khi ngồi nghe tiếng hát liêu trai của Khánh Ly ca “Anh
đến thăm em đêm 30”. Để rồi lại cho phép
bản thân mình được mơ trong giây lát. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Em chắp vá nỗi lòng bằng câu chữ rời rạc. Đừng bắt
em phải quên điều gì cả, bởi nó quá đẹp trong lòng em. Đừng tàn nhẫn với em như
thế anh nhé! Hãy để em được hạnh phúc dù là buồn bã của ngày hôm nay. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Em hay cuộn mình mơ về anh. Một cái ôm thật chặt từ
đằng sau, cố níu kéo anh về với em trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh làm chồng
em trong 1 năm nhé! Để rồi 1 năm trọn vẹn với anh, em sẽ ra đi. Em chỉ ở trong
một góc nhỏ mơ hồ nào đó trong trái tim anh, khi ra ngoài anh vẫn có quyền được
quen, được yêu các cô gái khác. Em xin, được bên cạnh anh trong một khoảnh khác
ngắn ngủi. Để mỗi sáng em tất tả dậy thật sớm chăm cho anh bữa sáng, ly cà phê
được đặt sẵn trên bàn, cái áo anh mặc đi làm được là phẳng phiu. Dúi vào tay
anh hộp cơm cho bữa trưa. Lau lớp bụi còn vương trên đôi giày anh mang. Và hơn
hết em muốn được hôn vào má anh trước khi anh rời ra khỏi nhà<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Em tất tả đạp xe đi làm. Chiều lại vội vàng chạy thật
nhanh về nhà để chăm bữa cơm chiều. Được đón anh bằng một nụ cười lẳng lặng. Rồi
lụi cụi những công việc không tên trong căn hộ nhỏ thuê nằm lẩn khuẩn sau những
ngôi nhà cao tầng. Để anh an lòng xong bữa lại tiếp tục công việc buổi tối. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Anh cứ lẳng lặng chẳng biết đến bóng hình em bên cạnh.
Sự lạnh lùng anh đối với em vẫn vậy, em cứ mải miết mặc kệ biết rằng trong lòng
anh vẫn có tình cảm với mình, dù là chút ít. Trời về khuya yên ắng, em vẫn lặng
lẽ đợi anh về. Nửa khuya em lặng lẽ đặt bên cạnh anh ly sữa nóng rồi tựa lưng
vào thành giường nhìn anh đợi anh đi ngủ, mặc kệ đã là mấy giờ. Có những khi em
mệt mỏi gục đầu, úp mặt lên cái gối ngủ ngon lành, để sáng tỉnh giấc thấy mình
nằm trên giường của anh. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Có những lúc anh cáu gắt, em lủi thủi trốn biệt
trong góc phòng của mình. Mặc kệ anh với làn khói thuốc sặc sụa, ánh mắt đăm
chiêu đầy lo nghĩ. Lúc đó anh có biết trong lòng em buốt nhói. Muốn chạy đến ôm
chầm lấy anh thặt chặt. Em muốn mình là một chỗ để anh an trú lúc mỏi mệt, dù rằng
trái tim anh không thuộc về em. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Những lúc anh mệt mỏi, nằm yên trên giường, em bẽn lẽn
bên cạnh anh với ánh mắt sợ sự gắt gỏng anh sẽ tuôn ra. Gục đầu ngủ bên cạnh
canh chừng anh khi ốm. Lúc tỉnh giấc lưng chừng anh nhẹ nhàng và hôn lên má em.<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Khi trời trở lạnh, em co ro trong làn áo mỏng. Ao ước
vòng tay anh ôm lấy em để xua đi cái buốt lạnh. Khi buồn em trốn biệt một góc để
khóc cho đã, anh vô tình nhìn thấy với ánh mắt xót xa. Và bao lần như thế, bất
chợt anh đến rồi như cố dỗ dành một đứa con nít. Bất ngờ anh hôn em, vị mặn của
nước mắt hòa lẫn với sự ngọt ngào trên đôi môi em. Em ôm anh thật chặt, như sợ
nụ hôn này anh dành cho em lần cuối rồi sẽ rời bỏ em. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Đêm trước ngày anh đi công tác, em âm thầm chuẩn bị
mọi thứ vào ba lô, không quên kèm mẫu giấy nhỏ nhắn gởi, rồi về phòng giả vờ ngủ
ngon lành. Em không bao giờ tiễn anh ra bến xe, chỉ đứng từ xa nhìn anh lên xe
mà không một lời nói. Có lẽ, trong anh còn có chút hình ảnh của em, để những tin
nhắn trong đêm khuya anh nhắn gởi cộc lốc nhưng ẩn giấu tình cảm. Em cười hạnh
phúc đến vỡ òa. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Em luôn thầm cảm ơn anh đã có thể cho em mỉm cười, với
những điều hiền hòa, thản nhiên. Em lặng lẽ nhìn thời gian dần trôi, kệ thanh
xuân đang ngấp ngững rời xa. Em đa đoan, nhạy cảm, đôi lúc chỉ một hạt bụi cũng
làm em xây xát, mặn đắng bờ mô. Nhưng đôi lúc trơ lì như cát sỏi. Bởi thế em cần
tự vấn lại bản thân về tình cảm, về những được mất, hững hờ hay vội vã,…<o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #6aa84f;">Và anh luôn ở trong trái tim em!!</span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-58698616131770883792013-02-08T07:49:00.000-08:002013-02-08T07:49:08.859-08:00Ảo ảnh!!<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Trong suốt 4 năm trời đằng đẵng tôi đã từng rất nhiều lần hi
vọng mình có thể một lần thôi. Dù là vô tình hay cố ý, lỡ lời hay lựa lời . Nói
với người đàn ông quan trọng nhất của đời mình về cảm giác, về hạnh phúc , về ước
mơ , về những hoang hoải dài tăm tắp trong lòng.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Tôi bất lực để tuổi trẻ của mình trôi tuột khỏi bàn ta . Đã
không biết bao nhiêu lần tôi ước ao, mình có thể dám yêu dám ghét. Sẵn
sàng đặt cược, chấp nhận bị thua .</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Cho phép bản thân được mắc sai lầm, nông nổi, đau đớn, tổn
thương. Tất cả những tháng ngày đó được gọi
là thanh xuân đó. Năm tháng thì dài, cuộc đời thì ngắn. Nỗi đau thì ngay đấy,
người tình lại ở xa. Những nỗi đau thật thà của một thời tươi đẹp không thể nào
che dấu được. </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Giá trị mỗi con người thì to lớn vô cùng , nhưng mấy ai có
thể nhận ra? Mấy ai biết cách yêu thương người khác</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Vì " cuộc đời có gì đâu mà buồn "</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #274e13; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Còn chúng ta đều có một cuộc đời, để trao cho người khác.
Và có lẽ, tôi có một nỗi nhớ nào đó bùi ngùi ở trong lòng…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<br /></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-72265423992100031532013-02-07T07:05:00.000-08:002013-02-08T07:08:42.252-08:00Trở về...!!<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #38761d;">Hôm nay, bàn tay mỏng manh lại lướt trên bàn phím với
những dòng không đầu không cuối. <o:p></o:p></span></span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;"><span style="color: #38761d;">Có những ngày như hôm nay, tôi loay hoay như muốn
tìm cho mình đôi chút niềm vui xung quanh. Khu phố nhỏ hẹp, yên tĩnh nay được
khoác lên mình màu của sắc hoa, của sắc xuân, rất nhiều người, rất nhiều tiếng
cười nói gọi nhau í ới. Tôi có cảm giác gì đó rất lạ,
vừa xa xăm, vừa thân thuộc, bước xuống xe quê nhà đón tôi bằng khí trời của
ngày cuối năm hây hây những cơn gió lạnh lạnh, thổi vù vù hai bên tai và cứ thế
trôi tụt về phía sau lưng. Như muốn nhắc lòng mình về những mùa gió thổi lao
xao trong kí ức xưa cũ mới ngày hôm qua. <o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: #38761d;">Tự nhiên
thấy nhớ, nao nao. Gửi một chút nhớ thương theo cơn gió về ngang phố buồn hiu
và vàng vọt ánh đèn, nơi nuôi lớn tuổi thơ mình ở đó. Những con gió cuối Đông sướt
mướt càng làm củ hành củ kiệu thêm mặn mòi, làm dãy phố thêm gầy guộc, những
quán cóc xập xệ thêm liêu xiêu, và làm cho những hồi tưởng thêm phần mộng mị,
lãng đãng. Mùa gió về bên ngọn đèn dầu hiu hắt của gánh hàng rong ở góc vỉa hè.
Chiếc xe đạp khẳng khiu, cũ rích oằn mình theo những dòng mưu sinh.<o:p></o:p></span></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="color: #38761d;"><span style="font-size: 14pt;">Quê hương
quanh năm tần tảo, cực nhọc để nuôi lớn những ước mơ, để đến lúc nào đó những
người trẻ dần lớn lên, ra đi và chỉ quay về đúng mấy ngày Tết vội vã. Ấy vậy mà
quê hương vẫn sửa soạn mình, để chào đón những bước chân trở về một cách thịnh
soạn và ấm lòng nhất.</span> <o:p></o:p></span></div>
<div style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: 7.5pt; margin-left: 0in; margin-right: 0in; margin-top: 7.5pt;">
<span style="font-size: 14pt;"><span style="color: #38761d;">Quê hương
vẫn ở đó, luôn nằm yên ở đó chờ đợi những ngọn gió tha hương nối nhau trở về
nhà, sau một năm rong ruổi giữa cuộc đời bộn bề... Và như thế, những mùa gió cứ
kéo đến rồi đi. Để mỗi năm, khi Sài Gòn bắt đầu nổi gió hây hây, ta biết ở quê
nhà còn một mùa gió chờ đón mình se thắt… </span><o:p></o:p></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-11284982199025343052013-01-15T05:05:00.001-08:002013-01-15T05:05:55.422-08:00Tất bật...!!<br />
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Dạo này Sài Gòn trở lạnh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Một mùa Đông phía tôi, và một mùa
Xuân ở phía anh.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi lạnh lùng ngước nhìn bầu trời
bằng đôi mắt tĩnh lặng như chính tâm hồn mình, về khoảng trời nhỏ bé giữa tôi
và anh đã từng đi qua. Và cũng gợi lên cho tôi một nỗi nhớ ở phương xa, xa lắm
rồi!<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Anh từng thương tôi, một cô bé hiền
lành, yếu đuối và cũng làm cho anh thất vọng là tôi. Anh bảo em cứ như loài
lau, sậy, yếu ớt và mỏng manh trước ngọn gió. Bên anh, trái tim như an toàn tìm
thấy một vùng trời bình yên và ấm áp. Giờ đâu còn gì ngoài nỗi nhớ không thể
gọi tên…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Sài Gòn cuối năm, dòng người với bao
tất bật và bộn bề hơn thường ngày. Ai cũng giữ riêng mình nỗi buồn, niềm vui để
lao vào cuộc “chơi” đầy mệt mỏi. Đã gần được 2 năm rồi mà Sài Gòn trong tôi vẫn
lạ lẫm, trong lòng vẫn không ngớt đi những cơn bão lòng. Dù thời gian có trôi đi, tôi vẫn là kẻ nông
nỗi, sai lầm và vẫn là đứa trẻ chạy theo chiếc bóng của mình để rồi cô đơn khi
bóng đêm tràn về. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Tôi bỏ lại sau lưng mọi thứ êm đềm,
bỏ lại dòng sông, bỏ lại vô vàn những vụng dại của mình mà ra đi. Đôi lúc trong
lòng giữ riêng cho mình một niềm tin mỏng manh để đi kiếm một người với lời hứa
gần 5 năm trước. </span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Biết
bao giờ hội ngộ?</span><span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Lòng
mình ngỡ đã để mọi thứ ngủ quên, vậy mà thi thoảng chúng vẫn về trong những cơn
mơ.</span><o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Rồi
tất cả cũng sẽ chìm trôi vào quên lãng theo dòng năm tháng. Người quên người.
Phố lãng quên phố. Chúng ta lãng quên nhau theo dòng hối hả mới. Có một vài người
mình thực sự muốn gặp lại nhưng có lẽ là không thể, âu cũng là duyên phận. Có một
vài người chỉ có thể gặp một lần trong đời. Có một vài người thậm chí không thể
gặp nhau dù chỉ một lần. Biết bao giờ hạnh ngộ cùng nhau khi mà cuộc đời có quá
nhiều sự hoài nghi, ngay cả khi mang lại nụ cười cho nhau thì nụ cười kia sẽ có
một ngày vụt tắt. Sợ hết duyên nhau mà cuộc đời thì dài rộng, sợ một ngày bất
chợt không còn thấy nhau, sợ trái tim mình thiếu hụt một vài mảnh ghép. Ừ thì
thôi, bao giờ còn cười với nhau được thì mỉm cười với nhau cho tròn vẹn.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Mọi
thứ đều trở nên mông lung, khó nắm bắt. như hối tiếc, như căng đầy sức sống để
bât đầu những ngày tháng khác, như một tiếng thở dài cho những sai lầm đã đi
qua. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Mình
cũng muốn tiễn đưa những cũ kỹ của mình về lòng biển rộng, rồi mỉm cười cho một
chặng đường mới. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="line-height: 15.0pt; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0in;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt;">Và
vì thế dù chuyện gì em cũng sẽ cười…<br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify; text-justify: inter-ideograph;">
<br /></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-3970127208277149252012-12-07T06:51:00.001-08:002013-02-08T06:24:04.509-08:00Lẻ...<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span>
<div id="yui-gen14" style="background-color: white; line-height: 16px; margin-bottom: 15px; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif; line-height: 14px; white-space: nowrap;">Sep 12, 2010 4:22 AM</span></div>
<div id="yui-gen14" style="background-color: white; line-height: 16px; margin-bottom: 15px; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;"><br /></span></div>
<div id="yui-gen14" style="background-color: white; line-height: 16px; margin-bottom: 15px; margin-top: 15px; padding: 0px;">
<br />
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Liệu có ai trên đời lại thích thú chọn sự cô độc một mình là
sở thích không? Hay lại cảm thấy bản thân thích hợp với cuộc sống đơn lẻ như vậy?</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Trăng trên cao vẫn đơn lẻ một mình giữa đêm khuya vắng. Gió
lẻ vẫn thổi từng ngày. Mây vẫn trôi lơ lửng lẻ vắng. Mặt trời vẫn lẻ mọc hằng
ngày với ánh nắng ấm. Cái lẻ tận xa xôi, sâu kín…</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Một mình trong căn nhà, tự bày biện, trang trí ngôi nhà theo
ý thích. Để khi buồn hay tâm trạng lại lúi húi một mình đọc sách, xem ti vi, nấu
vài ba món ăn rồi lại ngồi thưởng thức một mình. Tôi không biết có ai đó như thế
không? Với tôi thì cái lẻ đó đã quá quen. Để bao năm vài người thân gặp lại vẫn
câu nói cửa miệng “D vẫn là D như ngày nào?”. Vẫn một mình, ít nói ít cười như
ngày nào, khuôn mặt luôn lành lạnh, đôi mắt buồn rượi, cái già cỗi căn thâm khố
đế. Bước ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, về nhà khi phố lên đèn, bao nhà đã lên
mâm cơm quây quần.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Ngồi chung bữa ăn, hay cùng một mái nhà, cười cười nói nói
bao câu chuyện rời rạc trong ngày với những người thân vẫn thấy mình lẻ. Bên cuộc
vui với bạc bè, tự lạc mình ở một góc nào đó, có khi người ngồi bên mà hồn lại
thơ thẩn ở nơi đó với chốn riêng lẻ. Vẫn cố gắng để giữ mình còn là “người”,
vài ba mối liên lạc với cuộc sống để không lạc bầy “người”.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Cũng lâu rồi! Cảm giác chống chếnh trong cuộc sống cùng bầy
người. Thấy trống, vắng điều gì đó. Phải chăng là không tìm được ai yêu thương,
hay yêu thương ai đó trong “bầy” nháo nhác này. Vắng đi tiếng cười đúng nghĩa một
con “người” sống. Hụt hẫng hay khoảng vắng trong lòng cứ ngày một loang lỗ,
nhói và buốt. Là tôi, đêm về mở những bản nhạc của Trịnh đủ nghe bên tai, là viết
linh tinh gì đó trong cuốn sổ ở ngăn kéo bàn. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ lên
tôi, một tâm hồn già cỗi từ lâu. Không có sự chờ mong, hy vọng điều gì để mình
thay đổi.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Và có lúc cảm giác thèm người chết đi được. Nắng vẫn ấm và đẹp,
đường phố vẫn dòng người và xe hối hả vậy mà thấy lạnh! Cái lạnh như băng đá cứ
bao phủ.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Thèm được ai đó nắm tay, được kéo nhẹ người vào vòng ôm thật
chặt dù đau điếng người. Cải lẻ trơ trọi đôi khi đến tội nghiệp như cái cây từ
lúc nào nào thiếu vắng chút mưa rưới nhẹ? Như bản năng sinh tồn, tồn tại vô hồn
mà thôi! </span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Cái “tôi” già cỗi ngày nào tự nhiên thấy thèm là “người”
bình thường. Có ai đó làm vai khi cảm thấy chơi vơi, là chăn ấm khi trời trở lạnh
đông về. Là khi mệt mỏi có chiếc gối vững chãi ở bên. Để tôi hôm nay, không cần
phải giấu chặt cái lo lắng về ngày mai, công việc là gì và sống như thế nào? Cần
một căn phòng nhỏ để trở về khi đêm buông.</span></div>
<div class="MsoNormal">
<span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Nhớ ai đó lắm mà không dám nói. Trong lòng vắng vẻ một nỗi
cô đơn sâu kín. Là không tiếng cười chất “người”, không tiếng nói “người”.</span></div>
<span style="line-height: 115%;"><span style="color: #351c75; font-family: Times, Times New Roman, serif;">Ôi, LẺ.
Đau và nhói, Buốt lạnh cả người và tâm hồn. Nếu người mà mình chờ đợi chạy đến
bên cạnh lúc này thì hay biết mấy nhỉ? Để con số lẻ này không còn ở ngày hôm
nay nữa. Một tình yêu chăng? Có mơ mộng hay hoang tưởng của những người đang
đơn lẻ như tôi chăng? Đôi khi một cuộc tình cũng phải có 2 người, mà tôi điều
đó sao xa thế. Đơn lẻ chờ đợi, mỏi mòn…</span></span></div>
<div style="background-color: white; color: #545454; font-family: arial, helvetica, clean, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 16px; margin: 0px; padding: 0px; text-align: center;">
<span style="font-family: Times New Roman;"><strong style="font: inherit;"><div class="img-wrap" id="yui-gen32" style="margin: 0px; padding: 0px;">
</div>
</strong></span></div>
Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-1385526942549883262012-12-02T14:24:00.000-08:002013-02-17T22:19:56.319-08:00Người tình không tên...!!<p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Mùa mới lại<br/>sang, sáng sớm đã chớm chút hương lạnh. Đôi lần vô tình lật mở những dòng nhật<br/>kí của ngày xưa cũ với những mộng mơ xưa cũ của cái tuổi mới lớn. Bỗng nhận<br/>thấy mình đã từng có cuộc sống giản đơn và đẹp đẽ như thế. Cũng từng đơn độc<br/>trong suy nghĩ, cũng ngây ngô và hóa ra cũng lãng mạn, yêu thương đầy nhẹ nhàng<br/>như thế. </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Còn nhớ cái<br/>ngày xưa cũ kia, một ngày mưa lất phất với cơn gió mùa đông se thắt lạnh. Vẫn<br/>màn hình vi tính với bao lối ngã, và bất chợt ta và Người quen nhau. Ban đầu<br/>gởi cho nhau bài hát mà cả hai yêu thích. Người gởi cho ta bài hát “Anh sẽ đến”<br/>với những câu nói nhẹ nhàng như lời ngỏ. Cả hai, chưa một lần gặp mặt, chưa một<br/>lần nhớ ta và Người tên thật giữa dòng đời thật. và cả hai cũng đều không biết<br/>tuổi của nhau. Bao nhiêu năm nay vẫn chỉ là những dòng offine vội vã, của đôi<br/>ba tháng một dòng. Không biết liệu ngồi viết những dòng này là đang tìm kiếm<br/>Người giữa biển người mênh mông, khi mà thật và giả lẫn lộn đến tệ hại.</span></p><br/><p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Gần 5 năm trôi<br/>qua, mỗi người đều trãi qua những thăng trầm riêng. Bao buồn vui, hi vọng cũng<br/>chưa bao giờ nói cho nhau nghe, chỉ có đôi lời vội vã vậy mà đủ làm ấm ta. Phải<br/>chăng đó là cảm xúc tình cảm ngây ngô của thời mơ mộng. Hằng đêm vẫn để bên tai<br/>nghe bài hát “anh sẽ đến” với bao suy nghĩ vẩn vơ một ngày nào đó sẽ được gặp<br/>nhau một lần, dù chẳng để làm gì, <em>“Anh sẽ<br/>đến dù chúng ta không còn nhau…”</em> </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Tình cảm đầu<br/>đời nhẹ nhàng êm dịu như thế. Để đến giờ vẫn đôi lúc vẩn vơ suy nghĩ khi để đèn<br/>Yahoo sáng. Ta vẫn là lối đi và về cô đơn vương đầy cảm xúc yêu thương cứ vơi<br/>lại tràn đầy âm thầm chênh chao. Bao mùa mong mỏi đi qua, đoạn đường ghồ ghề<br/>lắm dẫu nước mắt chẳng làm tan sỏi đá khi mà mỗi chiều bơ vơ, lòng còn vấn<br/>vương thầm mong ai đó giữa dòng người tấp nập kia có Người. </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Đông sang,<br/>người đang suy nghĩ gì nhỉ! Người có hạnh phúc với khoảng trời của mình không.<br/>Bao nhiêu lo lắng với cuộc sống này có làm người quên gởi lại dòng offine cho<br/>ta. </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="margin-bottom:15pt;text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:normal;"><span style="font-family:'Times New Roman';"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;">Và ta vẫn giữ<br/>riêng mình cơn mơ giữa ngày mưa giá. Và Người lại đặt câu hỏi cho ta: </span><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;">Có<br/>thấy mình yếu đuối không? Có thấy mình bơ vơ mỏi mệt? Có thấy thèm ai đó hỏi<br/>han khi ốm rồi chăng? Sao lại một mình? Vì sao lại vu vơ, sao lại bước đi trong<br/>lạnh lùng sương gió? Sao không hẹn hò người chung gian khổ? Sao không đem cô<br/>đơn san sẻ với người đời? Thì thế đó một mình ta từng thân gái dặm trường vượt<br/>qua cơn đau nhức tim mình, một mình lặng lẽ gạt nước mắt đứng lên. Có ai đâu bên cạnh ta.</span></span></p><br/><p style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:15pt;margin:7.5pt 0;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Ta chỉ vậy thôi người có thấy là ít ỏi<br/>không nào? Bởi chẳng thể cho hơn những gì ta có. Chỉ còn lại một trái tim mong<br/>manh dễ vỡ, một tâm hồn trống hoác tổn thương vừa qua giông bão nên đôi lúc<br/>cũng lạnh lẽo ơ hờ…</span></p><br/><p style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;line-height:15pt;margin:7.5pt 0;"><span style="font-size:14pt;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';">Giữa một ngày Đông, ta viết vội vài dòng<br/>gởi “người tình không tên”. Có thể là chút cảm xúc thoáng qua giữa cuộc đời<br/>vội vã… Sài Gòn hỡi, ta vẫn tìm và gọi tên người đấy…!!!</span></p><br/><p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="font-size:14pt;line-height:115%;color:#7030a0;font-family:'Times New Roman';"> </span><div class="img-wrap"><img src="../images/eqHqrfISx1TD4m9usuCYNg.jpg" title="ha" id="0"></div>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-5474069234432794912.post-61049909939651326142012-11-19T22:09:00.000-08:002013-02-17T22:19:56.327-08:00Đông ngang sang phố...<p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="color:#6000bf;font-size:13px;">Sài<br/>Gòn không mùa đông. Biết thế nhưng vẫn cảm nhận ra hơi mùa đang chuyển là lạ. Một<br/>chút gió khe khẽ lay lắt vạt áo đủ để làn da nghe lành lạnh. Cái nắng không gắt<br/>gỏng, không vồ vã. Và có chút nhẹ nhàng. Không phải mùa Thu đâu, cũng không phải<br/>gió mùa Đông. </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="color:#6000bf;font-size:13px;">Phố<br/>vẫn tấp nập dòng xe cộ ,lá vàng vẫn khẽ rơi bên thềm vắng, nhịp nhàng rất khẽ.<br/>Người ta vội khoác áo cho nhau, chăm sóc nhau tình tứ. Cô lại thấy mình lạnh ngắt,<br/>gió đang lùa vào trong tóc, rối bời. Siết chặt bàn tay để tự sưởi ấm. Và chợt<br/>nghĩ, ở nơi anh mùa này đang chuyển gió. Cái nắng, cái mưa ào ạt vội vàng đến bất<br/>chợt. Liệu có ai nhắc anh nhớ mặc ấm khi ra đường không? Vỗ về những khi anh mỏi<br/>mệt!! </span></p><br/><p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="font-size:13px;"><span style="color:#6000bf;font-size:13px;">Anh<br/>có còn giấu lòng mình qua làn khói thuốc sặc sụa? Anh, vẫn đi và về một mình một<br/>bóng? Cô vẫn nhớ anh, giọng nói, tiếng cười và cả cái cáu </span><span style="color:#6000bf;">gắt của anh đổ dồn<br/>lên cô. Cái ánh mắt vừa thương hại vừa ghét ạnh mỗi khi nhìn bóng dáng cô cứ lầm<br/>lũi. Tình cảm không có tội gì nhưng cô lại cứ giam mình trong những nỗi lòng<br/>riêng mình, chỉ riêng mình hiểu.</span></span></p><br/><p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="font-size:13px;"><span style="color:#6000bf;">Nếu<br/>một ngày nào đó, liệu có ai bước đến bên đời cho một bờ vai để bù vào cái chỗ<br/>thiếu hụt lớn nhất trong lòng cô! Có ai sẽ hỏi vì sao “cứ mãi day dứt về quá khứ”.<br/>Rôi cô lại giấu mình qua cái cười cười nói nói lia chia, nhưng cái hồn thì vẫn<br/>cũ rích đến tội nghiệp. Đôi chân vẫn lui thủi một mình trên mọi nẻo đường. Có<br/>những lúc cô bắt vội cho mình chuyến xe để trốn biệt cái xô bồ của thành phố, vẫn<br/>đôi chân này nhưng lại khập khiễng trên mỗi bước đi. Có những lúc nhìn ai đó tựa<br/>vai vào nhau, đôi mắt lại cay cay và cứ miên man nghĩ về một ngày nào đó của<br/>hôm sau…</span></span></p><br/><p class="MsoNormal" style="text-align:justify;text-justify:inter-ideograph;"><span style="font-size:14pt;line-height:115%;"><span style="font-size:13px;"><span style="color:#6000bf;">Lại<br/>Trịnh – Rock và cà phê đen. Để tập cho mình vững chãi trên mỗi bước đi, để<br/>không còn ngượng ngịu khi chào hỏi ai đó. Để thấy lòng đừng lạ lẫm </span><span style="color:#6000bf;font-size:13px;">trên đường<br/>trở về. Đôi chân muốn quay về… Cafe vẫn cái vị đắng nhẵn đó. Và cô vẫn cứ buồn<br/>buồn, lành lạnh… Sài Gòn muôn đời không có mùa Đông mà sao trong lòng cô vẫn lạnh<br/>đến tái tê…<br><br></span></span></span></p><div class="img-wrap "><img src="../images/VBYhOzfjjdkv3hlVbAR49A.jpg" title="aGrA6S4QOwgw77FqaFBOcA" id="0"><br><span style="font-size:14pt;line-height:115%;"><span style="font-size:13px;"><span style="color:#6000bf;font-size:13px;"><br><span class="Apple-tab-span" style="white-space:pre;"> </span>23h15pm... 19.11.<br><span class="Apple-tab-span" style="white-space:pre;"> </span></span></span><span style="font-family:serif;"></span></span></div>Anonymoushttp://www.blogger.com/profile/15656881427635904237noreply@blogger.com0