Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

Lẻ...


Sep 12, 2010 4:22 AM


Liệu có ai trên đời lại thích thú chọn sự cô độc một mình là sở thích không? Hay lại cảm thấy bản thân thích hợp với cuộc sống đơn lẻ như vậy?
Trăng trên cao vẫn đơn lẻ một mình giữa đêm khuya vắng. Gió lẻ vẫn thổi từng ngày. Mây vẫn trôi lơ lửng lẻ vắng. Mặt trời vẫn lẻ mọc hằng ngày với ánh nắng ấm. Cái lẻ tận xa xôi, sâu kín…
Một mình trong căn nhà, tự bày biện, trang trí ngôi nhà theo ý thích. Để khi buồn hay tâm trạng lại lúi húi một mình đọc sách, xem ti vi, nấu vài ba món ăn rồi lại ngồi thưởng thức một mình. Tôi không biết có ai đó như thế không? Với tôi thì cái lẻ đó đã quá quen. Để bao năm vài người thân gặp lại vẫn câu nói cửa miệng “D vẫn là D như ngày nào?”. Vẫn một mình, ít nói ít cười như ngày nào, khuôn mặt luôn lành lạnh, đôi mắt buồn rượi, cái già cỗi căn thâm khố đế. Bước ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, về nhà khi phố lên đèn, bao nhà đã lên mâm cơm quây quần.
Ngồi chung bữa ăn, hay cùng một mái nhà, cười cười nói nói bao câu chuyện rời rạc trong ngày với những người thân vẫn thấy mình lẻ. Bên cuộc vui với bạc bè, tự lạc mình ở một góc nào đó, có khi người ngồi bên mà hồn lại thơ thẩn ở nơi đó với chốn riêng lẻ. Vẫn cố gắng để giữ mình còn là “người”, vài ba mối liên lạc với cuộc sống để không lạc bầy “người”.
Cũng lâu rồi! Cảm giác chống chếnh trong cuộc sống cùng bầy người. Thấy trống, vắng điều gì đó. Phải chăng là không tìm được ai yêu thương, hay yêu thương ai đó trong “bầy” nháo nhác này. Vắng đi tiếng cười đúng nghĩa một con “người” sống. Hụt hẫng hay khoảng vắng trong lòng cứ ngày một loang lỗ, nhói và buốt. Là tôi, đêm về mở những bản nhạc của Trịnh đủ nghe bên tai, là viết linh tinh gì đó trong cuốn sổ ở ngăn kéo bàn. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ lên tôi, một tâm hồn già cỗi từ lâu. Không có sự chờ mong, hy vọng điều gì để mình thay đổi.
Và có lúc cảm giác thèm người chết đi được. Nắng vẫn ấm và đẹp, đường phố vẫn dòng người và xe hối hả vậy mà thấy lạnh! Cái lạnh như băng đá cứ bao phủ.
Thèm được ai đó nắm tay, được kéo nhẹ người vào vòng ôm thật chặt dù đau điếng người. Cải lẻ trơ trọi đôi khi đến tội nghiệp như cái cây từ lúc nào nào thiếu vắng chút mưa rưới nhẹ? Như bản năng sinh tồn, tồn tại vô hồn mà thôi!  
Cái “tôi” già cỗi ngày nào tự nhiên thấy thèm là “người” bình thường. Có ai đó làm vai khi cảm thấy chơi vơi, là chăn ấm khi trời trở lạnh đông về. Là khi mệt mỏi có chiếc gối vững chãi ở bên. Để tôi hôm nay, không cần phải giấu chặt cái lo lắng về ngày mai, công việc là gì và sống như thế nào? Cần một căn phòng nhỏ để trở về khi đêm buông.
Nhớ ai đó lắm mà không dám nói. Trong lòng vắng vẻ một nỗi cô đơn sâu kín. Là không tiếng cười chất “người”, không tiếng nói “người”.
Ôi, LẺ. Đau và nhói, Buốt lạnh cả người và tâm hồn. Nếu người mà mình chờ đợi chạy đến bên cạnh lúc này thì hay biết mấy nhỉ? Để con số lẻ này không còn ở ngày hôm nay nữa. Một tình yêu chăng? Có mơ mộng hay hoang tưởng của những người đang đơn lẻ như tôi chăng? Đôi khi một cuộc tình cũng phải có 2 người, mà tôi điều đó sao xa thế. Đơn lẻ chờ đợi, mỏi mòn…

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Người tình không tên...!!

Mùa mới lại
sang, sáng sớm đã chớm chút hương lạnh. Đôi lần vô tình lật mở những dòng nhật
kí của ngày xưa cũ với những mộng mơ xưa cũ của cái tuổi mới lớn. Bỗng nhận
thấy mình đã từng có cuộc sống giản đơn và đẹp đẽ như thế. Cũng từng đơn độc
trong suy nghĩ, cũng ngây ngô và hóa ra cũng lãng mạn, yêu thương đầy nhẹ nhàng
như thế.


Còn nhớ cái
ngày xưa cũ kia, một ngày mưa lất phất với cơn gió mùa đông se thắt lạnh. Vẫn
màn hình vi tính với bao lối ngã, và bất chợt ta và Người quen nhau. Ban đầu
gởi cho nhau bài hát mà cả hai yêu thích. Người gởi cho ta bài hát “Anh sẽ đến”
với những câu nói nhẹ nhàng như lời ngỏ. Cả hai, chưa một lần gặp mặt, chưa một
lần nhớ ta và Người tên thật giữa dòng đời thật. và cả hai cũng đều không biết
tuổi của nhau. Bao nhiêu năm nay vẫn chỉ là những dòng offine vội vã, của đôi
ba tháng một dòng. Không biết liệu ngồi viết những dòng này là đang tìm kiếm
Người giữa biển người mênh mông, khi mà thật và giả lẫn lộn đến tệ hại.


Gần 5 năm trôi
qua, mỗi người đều trãi qua những thăng trầm riêng. Bao buồn vui, hi vọng cũng
chưa bao giờ nói cho nhau nghe, chỉ có đôi lời vội vã vậy mà đủ làm ấm ta. Phải
chăng đó là cảm xúc tình cảm ngây ngô của thời mơ mộng. Hằng đêm vẫn để bên tai
nghe bài hát “anh sẽ đến” với bao suy nghĩ vẩn vơ một ngày nào đó sẽ được gặp
nhau một lần, dù chẳng để làm gì, “Anh sẽ
đến dù chúng ta không còn nhau…”


Tình cảm đầu
đời nhẹ nhàng êm dịu như thế. Để đến giờ vẫn đôi lúc vẩn vơ suy nghĩ khi để đèn
Yahoo sáng. Ta vẫn là lối đi và về cô đơn vương đầy cảm xúc yêu thương cứ vơi
lại tràn đầy âm thầm chênh chao. Bao mùa mong mỏi đi qua, đoạn đường ghồ ghề
lắm dẫu nước mắt chẳng làm tan sỏi đá khi mà mỗi chiều bơ vơ, lòng còn vấn
vương thầm mong ai đó giữa dòng người tấp nập kia có Người.


Đông sang,
người đang suy nghĩ gì nhỉ! Người có hạnh phúc với khoảng trời của mình không.
Bao nhiêu lo lắng với cuộc sống này có làm người quên gởi lại dòng offine cho
ta.


Và ta vẫn giữ
riêng mình cơn mơ giữa ngày mưa giá. Và Người lại đặt câu hỏi cho ta:

thấy mình yếu đuối không? Có thấy mình bơ vơ mỏi mệt? Có thấy thèm ai đó hỏi
han khi ốm rồi chăng? Sao lại một mình? Vì sao lại vu vơ, sao lại bước đi trong
lạnh lùng sương gió? Sao không hẹn hò người chung gian khổ? Sao không đem cô
đơn san sẻ với người đời? Thì thế đó một mình ta từng thân gái dặm trường vượt
qua cơn đau nhức tim mình, một mình lặng lẽ gạt nước mắt đứng lên. Có ai đâu bên cạnh ta.


Ta chỉ vậy thôi người có thấy là ít ỏi
không nào? Bởi chẳng thể cho hơn những gì ta có. Chỉ còn lại một trái tim mong
manh dễ vỡ, một tâm hồn trống hoác tổn thương vừa qua giông bão nên đôi lúc
cũng lạnh lẽo ơ hờ…


Giữa một ngày Đông, ta viết vội vài dòng
gởi “người tình không tên”. Có thể là chút cảm xúc thoáng qua giữa cuộc đời
vội vã… Sài Gòn hỡi, ta vẫn tìm và gọi tên người đấy…!!!