Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Tháng sáu.

Tháng năm
đã đi, con đường tháng sáu chơi với với nỗi lòng treo lửng thời gian. Tôi bước
tiếp con đường đã chọn, liệu đúng hay sai? Và tự nhận thấy tôi từng ngày qua
lớp gương mờ với một Tôi khô cằn. Tôi không thể viết như những mong muốn tận
sâu thẳm. Là vì những bận rộn trong cuộc sống hàng ngày khiến tôi lãng đi niềm
vui thích này. Hay chính tâm hồn đã quá khô, chai sạn trong sự xô bồ, nghểnh
ngảng nỗi lòng.


Và tôi là cô gái tháng sáu. Để giữa nhớ và quên là
một sự tĩnh lặng ngưng đọng trong sâu thẳm. Ngừng hẳn mọi tin yêu, hay chính em
không biết phải tin ai giữa hàng ngàn người quen và lạ ở cuộc sống này. Lời
muốn nói, giải bày lại chẳng biết ai để nói và đủ độ tin cậy lẫn nhau. Những
vòng bánh xe dẫn lối đi đến những ngã đường khác nhau, vòng xe cứ lăn đều. Tự
ngẫm lại mình hay chính tôi từ xây một vỏ ốc đầy vững chắc, như lời anh nói,
đào cái giếng sâu thật là sâu, ngồi yên trong đó rồi mặc kệ mọi thứ ở bên
ngoài. Tôi cô đơn. Không ai đủ tay với chạm đến. Làm sao anh đủ độ kiên nhẫn
ngồi chờ cánh cửa mở, khi mà người đó cứ từng ngày càng đóng chặt mọi cảm xúc,
một tôi đúng nghĩa, như mong muốn sâu thẳm ai đó đủ nhìn vào mắt nhau và tự nói
với nhau, là ta có thể chạm được vào tâm hồn nhau.


Tháng sáu. Cho tôi một góc riêng mặn chát, lơ đãng
như chính mặt sông phẳng lờ chảy miết. Để bỗng chốc tôi tự nhận thấy tôi cô đơn
quá đỗi, cả nụ cười vỡ vắt. Thành giếng càng vững chãi, cái khoảng sâu trong
giếng ngày một ăn sâu, để bao người nhìn mãi vẫn thấy một bóng đen lập lòa. Để
tôi cười che đi nỗi đau đớn trong tôi, để tiếp nối con đường cần phải đi để có
thể ngẩng cao đầu nhìn người ở con người rẽ lối kia. Tôi biết mình có thể dựa
vào anh để tự thoát khỏi nỗi cô đơn chính mình, thoát khỏi cái giếng sâu thẳm
kia. Nhưng liệu nấm mồ tôi xây nên sau khi thoát khỏi có đủ vững chãi?


 Có những lúc
tôi lặng lẽ trên con đường khuya giữa Sài thành, lạc lòng với bước chân xiêu.
Tôi không đủ lòng để hận thù tất thảy mọi đàn ông trên đời này, nhưng trong đêm
lại sự lạc lối. Không sợ mình phải mang trong mình một nỗi đau đớn nào nữa, mà
chỉ sợ thêm một con người với một tội lỗi phải mang. Chẳng ai đủ độ bao dung để
thứ tha những tội lỗi, nhưng bóng đêm đồng nghĩa với những tội ác mang theo ở
lòng người. Cũng đã có lúc uất lòng mà nghẹn nghào vừa đạp xe vừa khóc, nhưng
đâu đủ sức để kéo tội lỗi của bao người, dù có thể mình gây nên hay là nạn nhân
của đêm.


Tháng sáu riêng em… Tháng sáu trời mưa, em tưới nỗi
lòng. Không giăng mắc với dòng mớ ý nghĩ lẩn quẩn.


(…)


Nếu thật, hôm nào tôi phải đi. Tôi phải đi...


Ôi bao nhiêu điều chưa nói cùng, với bình minh, hay đêm khuya và
từng trưa nắng.


Bao nhiêu sen xanh, sen hồng; với dòng sông; hay anh em  và
những phố phường.


Chắc lòng rất khó bình an.


 
                


 
                     
                     
                     
               Rơi lệ ru người_ TCS