Bài hát cũ đó, giọt cà phê đắng lặng lẽ rơi, khói thuốc bay nhưng không còn là của anh. Là ai đó ngồi trong quán cà phê, em bỗng nhớ làng khói ngày nào của em. Vẫn mùi thuốc nồng sặc sụa nhưng với em nó thân quen lắm! Nhưng giờ đã xa vắng rồi… Xa không ngày trở lại…
Ngày nào, giọt nước mắt em rơi, bàn tay anh đưa lên lau khô. Nhưng lần cuối gặp nhau, biết sẽ chia lìa vẫn không phải bàn tay ngày nào lau nước mắt em, anh đưa lên rồi bỏ xuống. Trong lòng lúc đó, chỉ mong tay anh khẽ lau, kéo em lại rồi ôm chặt vào lòng, mà sao không thể hả anh? Sao không gạt đi dòng mắt nóng kia, mà để vụt đi, bởi sự đắn đo trốn tránh?
Tình yêu dành cho anh, chân thành, bỏng cháy, bởi trái tim đã biết đau, biết tự cố dỗ dành mình, biết buồn, cầu mong người hạnh phúc, dù hạnh phúc kia không là của em. Đã một lần biết yêu, một tình yêu đủ chất để tự hào là tình đẹp. Biết yêu nên cố tỏ ra mình vẫn hơn ai đó, biết kìm nén cảm xúc của bản thân, để là em lạ lẫm với những bước đi vô định…
Từ ngày chấp nhận lời từ bỏ…
Những đớn đau cứ ám ảnh, để em tự biến mình thành một con người khác mất rồi, một kẻ lạnh lùng. Sợ lắm, khi nhìn ai đó đang ngồi trầm ngâm bên làng khói thuốc trắng, em vẫn sặc sụa với khói thuốc, bởi nó đã quyện vào tóc, hòa vào mưa, tan trong từng giọt cà phê, tạo cảm giác đau thắt ở ngực vì đau, vì nhớ… Sợ mỗi đêm về, bàn tay lần tìm từng con số, bấm đi bấm lại rồi buông chơ vơ mà không dám nhấn nút OK.
Ngày hôm nay em khác đi, chật vật với cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn, vật vã sống qua ngày và giết chết yêu thương đúng nghĩa, cứ là em mê muội, cột chặt chọn lựa mà biết chắc rằng không có lối thoát. Em lạc chính mình, lạc cả bản thân, lạc cả nguồn sống.
Đâu đó trong cơn mơ dài ngắn của đêm. Cho em xin một lần được nhìn anh, nhìn khói thuốc anh bay, ám ảnh. Khói thuốc bay,… hẹn lối ở kiếp sau chăng…? Bao giờ hết hoài mong, hết ước mơ? Bao giờ những điều không thể trở thành có thể đây anh? Có thể nào, cho em được một lần nhìn lại làn khói thuốc anh bay, giọt cà phê rơi lặng bên cạnh, nhìn anh đang trầm khó hiểu… được không?
Em xin… Bởi…
Trái tim em mỏi mệt rồi, anh biết không?
Mỏi mệt yêu thương, mỏi mệt đợi chờ, mỏi mệt buồn, mỏi mệt bơ vơ cho những ngày ngóng trông, cho những ngày buồn tủi mà niềm vui chỉ như những giọt cà phê đắng, lặng lẽ rơi.
Trái tim em sợ. Giờ đây chỉ còn lại là ngày dài tháng rộng.
Anh khóa em vào một chiếc hộp, trong chiếc hộp ấy anh cho phép mình được phép yêu em trong bóng đêm đen, có quyền cho em hạnh phúc thoáng giây, có quyền cho em đớn đau, có quyền không biết đến sự tồn tại của em khi có người lạ, có quyền không xót xa khi nước mắt em rơi.
Còn em…Như một cái bóng lặng lẽ.
Người ta nhìn em từ một góc độ của sự mỉa mai, một kẻ ngu dại, một con thiêu thân tự hủy diệt chính mình. Rồi cũng đến lúc em cũng phải vứt bỏ đi sự khao khát trong tận sâu hồn mình. Chính bản thân cũng phải thầm nhớ thương trong vật vã, thầm cười, thầm khóc, thầm nhìn anh đi về nơi ấy mà trái tim không được phép đau.
Nhưng như thế đâu có đáng với những gì em phải chịu đựng cơ chứ! Vì anh ích kỷ, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính bản thân anh. Còn cuộc sống hiện giờ của em ra sao anh không cần biết. Mọi thứ đều không, không công việc, không bạn bè, không tiền, không chỗ dựa, không … Tất cả là KHÔNG. Khi tuyệt vọng với những mối lo dằn mình, thì anh vứt bỏ một cách không thương, ngày qua ngày anh vẫn cười vui vẻ, vẫn vô tư, không chút gì hiện trên khuôn mặt rất đỗi thân quen bên cạnh em ngày nào? Mà có khi còn cảm thấy hãnh diện vì cái “ngông” của đàn ông. Thế đấy! Vậy mà em đã suy sụp hoàn toàn, mất đi cả niềm tin ở mọi thứ, cảm thấy chơi vơi giữa một đại dương không biết bến bờ như thế nào cả. Lúc nào cũng một tâm trạng buồn, tinh thần hoang mang. Cứ nghĩ đến sự vứt bỏ của anh trong lúc em tuyệt vọng, tự nhiên là bật khóc dù đó là ở đám đông hay là một mình. Có lẽ, em không nên để mình quá mỏi mệt như thế, có lẽ cần tập trung yêu chính mình. Phải không nào?
Vậy mà tại sao…? Đôi khi, em tự băm nát đời em. Bằng cách nào đấy để níu kéo lấy những điều không thật, không thể quay lại, không bao giờ có thật. Rồi đớn đau hơn. Bây giờ, em mỏi mệt với chính em, mỏi mệt với tất cả những gì mình có, mà có gì đâu cơ chứ? Tay trắng và số KHÔNG. Còn lại chăng là những ngày tháng lê thê phía trước mà không biết nó còn vấp gì nữa???
Lớp màu thời gian cũng phủ lên lớp bụi mờ là một em già cỗi, một em nhăn nhó tội nghiệp mà vẫn cứ cố tỏ ra mạnh mẽ, cố thấy mình vẫn còn hạnh phúc!
Gặp lại cảm xúc chính mình trong những dòng tự sự của bạn,...mong rồi trái tim sẽ biết vui...
Trả lờiXóa