Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Lòng mình còn rộng...


Có những ngày thương vắng trông ta xác xơ đến tội nghiệp. Có cơn đêm và những ánh nhìn cứ mãi ám ảnh, đôi khi muốn dụi hết tất cả vào một bao rác, chỉ để quên, chỉ để tránh. Cuối cùng vẫn mình sai, sai vì bướng bỉnh và cố chấp. Mình vẫn thích cà phê, thích đi lang thang ở những chốn vùng ven. Thích ngồi một mình nhìn dòng người tấp nập, bon chen.
Có người nói mình mãi: "tính cách làm nên số phận của mỗi người". Uhm, mình bướng thật, cứ thích cái gì cũng phải rạch ròi và thật rõ ràng. Để rồi tự mình làm mình tổn thương mình. Nhưng vẫn cố chấp thế. Điên hay bệnh nặng quá? Đa mang hoài những ám ảnh quá khứ, nó cứ bắt mình lần mò mãi để tìm kiếm chốn yên lành. Thế nhưng chưa bao giờ đời sống mỉm cười với ngày bình. Mình vẫn thường nói "ước mơ đôi khi giản đơn quá nó lại khó thực hiện".
Tôi không đủ can đảm để nói mình là người hạnh phúc. Cũng không đủ dũng cảm để nói mình chưa từng chạm đến nỗi đau. Nhưng có một điều tôi muốn chắc chắn, tôi không phải là một đứa chỉ biết sống với quá khứ. Với tôi, ngày tháng trôi đi, nỗi buồn cũng theo đó mà mờ nhạt dần. Tôi đã phải cố rất nhiều để không phải vướng bận bất cứ điều gì cũ kĩ. 
Thật ra, tôi không phải là một đứa nói được làm được. Những điều tôi nói ra, đôi lúc lại là vũ khí giết chết chính trái tim nhỏ bé của mình sau này. Có ai sống được mà chưa từng ngoảnh mặt nhìn về quá khứ. Năm tháng đã mang lại nhiều hơn sự già nua và những trải nghiệm.
Thời gian nhiều khi mơ hồ, mà cũng thật thà như dòng tóc trôi đuổi theo sự đợi chờ.
Tuổi trẻ mà, tự quẩn quanh nhàn rỗi, chẳng thể mang lại thảnh thơi nào. Trở đi trở lại nghĩ suy cũ kỹ khiến nhàm chán lênh lóang, nuôi nấng cổ hủ như niềm an ủi rằng còn rất xưa đấy thôi. 
Bao lần rồi, ta vẫn là kẻ cô đơn trong mọi việc, có gì đâu phải nghĩ suy để rã rời. Sẽ không có bờ vài nào để tựa những lúc chông chênh, sẽ không có bàn tay nào nắm bàn tay mình trong những ngày lạnh vắng… Lặng lẽ một con người trong số phận cô đơn mà ai hiểu nỗi cô đơn của người cô đơn nó mênh mang như thế nào. Và phải cười nhiều thêm nhé Tôi…!!
P/S: Tự nhiên cũng thèm được nũng nịu, hờn dỗi với ai đó…!!!



Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013

Gởi gió...!!


Đêm tĩnh lặng, bình yên đến lạ thường, nằm trên căn giác xếp nhỏ, không gian bao trùm là một màu tối om, lắng nghe những âm thanh đời thường ở cuộc sống về đêm.
"Con gái thức khuya không tốt đâu", câu nói này em đã nghe rất rất nhiều người nói không biết đến bao nhiêu lần mà vẫn không bỏ được cái sở thích không giống ai này: thích thức khuya. Một lần cảm nhận sự thinh lặng của đêm để thấy tâm hồn mình tĩnh lặng hơn rồi dần thành "nghiện" tiếng đêm.
Yêu anh là những đêm dài trằn trọc không ngủ yên... Yêu xa... Yêu - nhớ... Hy vọng rồi lại mong chờ cho tình yêu ấy được đáp trả sau khoảng thời gian thấp thỏm đến lo sợ. Bao quyết định giữa con đường còn dang dở, em phải chọn cho mình một trong hai phương án "dừng lại" và "tiếp tục".
Em muốn đi trên con đường trải đầy hoa nắng, đi về phía anh, phía chân trời xa thẳm. Lúc nào em cũng mơ mộng về một nơi xa lắm, nơi thật bình yên để em được tựa lên bờ vai anh vững chắc. Chênh vênh trong tình yêu là cảm giác của em lúc này. Em thấy mà tủi thân cho tình yêu của mình. Đêm dài lê thê cùng nỗi nhớ kéo dài, lúc nào em cũng nhớ về anh. 
Nếu như  những ngày trước  em băng khoăng giữa lí trí con tim cùng với lời khuyên của một vài người chị quen mà không biết sẽ đi đến đâu, chỉ là một phía từ em nồng nàn âm thầm thì liệu có tốt cho cả anh và em. Và giờ đây em cũng đã xác định được cho mình một hướng đi: em dừng lại. Em chọn cách buông xuôi, thả tình theo gió bay để không phải nghĩ nhiều tới anh, người đàn ông mà em chỉ gặp mặt hai lần. 
Câm nín, lặng thinh, em chôn giấu cho riêng mình thứ tình cảm giản dị dành cho anh. Còn khoảng thời gian dài lắm liệu em có được gặp lại anh, hình ảnh em anh có lãng quên, tất cả hàng vạn câu hỏi trong đầu.
Buông bỏ cho lòng nhẹ tênh như gió... Nhờ gió cuốn trôi nỗi nhớ mang về phía bên kia để một mai anh biết rằng vẫn có em bên đời, để em nghĩ tới anh mỗi lúc cô đơn trống trải, để mỉm cười mỗi khi thấy chúng bạn có bạn trai sánh cùng mà phải ngồi đó mơ tưởng về anh, tủi cho mình không ai bên cạnh..
Em đã hiểu trái ngang khoảng cách, khoảng cách từ phường này đến phường kia, từ quận này đến quận kia, hiểu cái gọi là định mệnh số phận trớ trêu. Suy đi nghĩ lại thì hai ta cùng thành phố đó nhưng không cùng đường đi…