Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Một nửa trong em là đàn bà..!!!

Khi người ta từng yêu, được yêu, rồi chia tay, rồi mất đi người mình yêu và khi tuổi đời ngày một dày thêm, người ta chỉ sợ hãi một điều rằng những kĩ niệm không đẹp cứ ngày một nhiều hơn? Và ước, giá gì thời gian đừng có trôi đi nữa. Những mảnh tình khiến người ta đau đáu. Dù vương, dù vãi. Chẳng kẻ nào đủ dũng khí để nói thẳng ra những tơ vương. Càng không phải do người ta từ bi, cũng không phải vì tình thương làm vướng lòng người khác. Bởi, đôi khi chỉ một chút tham lam rất bản ngã, bỏ thì thương, vương thì tội. Con người ta đôi khi hạnh phúc rất oái ăm, có người đau khổ vì mình đó là hạnh phúc… Đó là riêng, như chút tự tình bé xíu, cỏn con. Và có buồn không khi ở trong nhau là những áy náy, dằn vặt…???


Đành vậy! Chưa bao giờ em khao khát yêu thương như lúc này. Bởi chưa bao giờ em hiểu rõ hết nỗi cô đơn trong lúc này. Nó rơi bộp xuống thăm thẳm miền xa nào đó chẳng biết. Cô đơn trong từng tiếng nói, tiếng cười hằng ngày. Cứ ngỡ mình vui vẻ, thanh thản, vậy mà cũng không thể gột sạch những vết nhem nhuốc đang vấy vào mình mẩy.


Em thèm một bờ vai để tựa, thèm một cái nắm tay nhẹ nhàng, e ấp của buổi ban đầu. Em thèm một làn môi đặt một nụ hôn lên má, để giả vờ thẹn thùng quay mặt tránh đi ánh mắt nhìn nhau… nhưng tim khẽ khàng đập loạn nhịp. Em thèm một cái ôm lãng đàng từ đằng sau của một vòng tay vững chắc, để em như có một che chở vững chãi bên cạnh. Em thèm một mối tình lãng mạn, nhẹ nhàng, tinh khôi, không vấp váp những thực dụng đời thường. Không ràng buộc nhau một ích kỷ riêng nhau. Bởi, nền tảng của yêu thương không phải từ lời nói mà xuất phát từ sự chân thành của trái tim.


Vì một nửa trong em là đàn bà, quen lãng đãng thả trôi cảm xúc, chênh chao trong lòng. Giống đàn bà ủy mị đến đáng thương.


Sài Gòn nắng. Sài Gòn mưa. Hệt như một cô tiểu thư đỏng đảnh. Những trăn trở, dằn vặt cứ cố ôm vào lòng, rồi vật vã trong lồng ngực là nỗi buồn miên man. Nỗi buồn thai nghén trong những dòng chữ nghiêng ngã, liêu xiêu như chính em. Vực mình trong chút niềm tin còn sót lại bên đời để nhoẻn miệng cười.


Thật khó để quên đi những yêu thương. Thật khó để rời bỏ. Một ngày dở nắng, dở mưa. Một ngày phát hiện ra mình, một cô gái hơn 20 tuổi, bi lụy… vì một người đàn ông hơn mình ... tuổi. Mong một ngày lặng gió. Mong một ngày bàn tay kia ủ ấm để với nhau đến tận cùng giấc mơ…


Bởi, một nửa trong em là đàn bà, ủy mị, mơ mộng, đau thương… Dù là mộng mơ nhưng tôi vẫn mơ!!


           

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

Trái tim ngu ngơ...

Những cơn mưa rơi nghiêng làm chi
cho chiều lay lắt. Cái se se lạnh quen thuộc trong lòng ùa về. Ngồi trước máy
có vô điều để kể, hỉ hả vậy mà cứ trôi vô định trong dòng suy nghĩ miên man vô
tận. Chiều trong cơn mưa lai rai vài ba giọt nhỏ, bỗng dưng rơi vụn nỗi niềm
nhỏ. Nỗi niềm Thu hay nỗi niềm mưa của kẻ tha phương… Ngồi trong căn gác trọ
chật chội, nhìn mưa, thả lòng vô định. Thu đã về. Thu bao giờ cũng nhẹ nhàng
như khúc ca người con gái vừa có gì đó đi qua…


Em đang lan man giữa một thành
phố không có mùa Thu. Quanh năm chỉ hai mùa mưa nắng. Không Thu, không mùa Đông
như phương Bắc. Lại vơ vẩn ước giờ này được ngồi bên người, nói cho người biết
những điều đang nghĩ, đang ấp ủ, có chút lãng mạn, có chút mộng mơ rất thì con
gái. Dù chẳng thể chung đường, dù có thể làm ngơ qua nhau nhưng vẫn cứ ước muốn
điều đó – được bên cạnh người. Dù ai đó bảo là ướt át, buồn và hiu quạnh. Rằng,
những trang viết của em u tịch, chung chiêng ở miền xa lắc. Câu chuyện em viết
về em, về những ý nghĩ nhen nhóm trong đầu, để người biết, em chưa có một cuộc
phẫu thuật thay đổi nào cho hợp lý. Vẫn là em, âm thầm và lặng lẽ như vốn dĩ.
Mãi là em đang lan man trong hơi nước ở một thành phố không có mùa Thu, không
có mùa Đông.


Bởi, trái tim em còn ngu ngơ lắm!
Hay giả vờ ngu ngơ giữa những thương đau chất chồng. Chiếc lá lìa cành có cùng
gió bay xa… Em không chờ, không đợi hay cố đi tìm chiếc lá lìa cành để chắp vào
cành khô trơ trọi như chính những cằn cỗi thương yêu trong em. Ngu ngơ là em
người ạ. Chênh chao, rối rắm giữa muôn vàn cảm xúc không tên. Muộn phiền làm chi,
buồn làm chi, lo lắng làm chi khi thương yêu đã là của ai kia, đã có bến bờ gởi
gắm. Vậy mà vẫn lo, vẫn nghĩ, vẫn thương người biết đâu đang gánh nặng một bờ
vai…


Em ước mình đủ sức để kéo được
người ra những bộn bề, suy tư, trăn trở… Đủ sức để cho người được chốn bình yên
bên em. Em không phải là thiên thần để làm được bao điều cho người. Nước mắt em
rơi cùng chẳng đủ để góp vào đời thêm một mảng tối u buồn, đau thương. Chỉ là
em đang chắt lọc riêng khi bên cạnh người một tiếng cười, để khi rời xa vẫn mỉm
cười chúc phúc cho người…


Chảy miết trong em những ngu ngơ
hoang dại, vẫn khát khao lần tìm một vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời đêm. Để
gởi gắm mọi điều. Bình yên và hạnh phúc nhé, người tôi yêu…!!!


Quên đi rồi. Tìm về bên ly rượu cay. Quên đi rồi, giấc mơ tình chưa kịp
chớm. ^,^

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Ngày tháng chật hẹp...

Sài Sòn đang vào độ thu. Trời không se se trở gió lạnh về đêm, không hương hoa sữa nồng nàn như nơi “ấy…” Sài Gòn thu không có lá vàng rơi mỗi chiều. Sài Gòn thu có những cơn mưa mỗi chiều xoa đi cái nắng vàng thánh thót. Một vài góc phố giấu mình trong đêm hương hoa sữa. Chiều về mưa vội vã làm xao xác vài cụm hoa trắng. Và thu ở đây rất vội, rất khẽ. Thao thức.


Ngày tháng chật chội. Tháng năm dỗi hờn bỏ đi rồi người ơi. Những cơn nóng hầm hập oằn trên vai em với bao lo toan, oằn cuộc đời em trong những nỗi niềm ở miền xa ngái. Những cơn mưa trút xuống nhập nhòa nỗi buồn trong đôi mắt em, trĩu nặng những ganh đua chua chát. Ôi cái gọi là kiếp người. Sao lắm ê chề… Người ở đâu trên mỗi nẻo em về. Người ở đâu trong ánh nắng chiều ửng đỏ, để vòng bánh xe em không trập trùng cuồn cuộn.


Chiều lặng, ửng buồn. Gió thoáng qua làn tóc như cùng lời hát cuối cùng em quay lưng đi trách móc vu vơ rằng chẳng biết giữ nụ cười riêng mình. Vì em, em đã gởi trọn nơi người niềm tin và khóe môi ngọt lịm với nụ cười lành. Dẫu mơ hồ, người bảo em tựa như “dịu dàng này”, để em thẩn thờ ngồi đó với dòng nước mặn chát trên khóe mắt. Chỉ mong rằng người giữ trọn nụ cười em bên người hôm nào. Giữ riêng nơi người thôi nhé! Người nhé! Những nhung nhớ trong em vẫn nguyên vẹn. Cơn mưa nhạt nhòa cũng không làm mờ đi những khờ dại yêu thương trong em, phủ lối tình yêu ấy. Có thể, em chỉ là cơn gió vu vơ lang thang bên ngực trái của người, chỉ thoáng đến được người hững hờ thoáng nhận mà thôi!


Chỉ có em, người còn ở lại trong tâm trí để tự sưởi ấm. Tự hong khô những hờn giận trong từng giọt mưa dùng dằng bé dại. Nắng mang trong mình chút gió nồng để tháng ngày ngúng ngẩy bước đi. Vì em biết người đến bên đời chỉ là lời nói phù phiếm, chẳng phải lời lả lơi tình tứ. Trái tim em bé nhỏ, non yếu cứ mãi đuổi hình theo người. Vì em biết người đứng nơi hẹn hò ấy, nụ cười khôi nguyên, ánh mắt thiết tha, trái tim thật thà dành riêng cho ai xưa trong ngày tháng muộn phiền.


Người mặc em giữa dòng đời hỗn tạp, để em tìm cách về nơi em mỏi mệt. Em sẽ biết nhặt nhạnh lại nụ cười của ngày hôm qua. Rồi, em sẽ lại yêu!


Cho một điều gì đó cần lấp đi những khoảng trống man mác mênh mông. Vờn qua lại đến mức lạnh lòng.


Cho mùa dùng dằng, chòng chành chẳng muốn trở lòng…!!!