Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

Trái tim ngu ngơ...

Những cơn mưa rơi nghiêng làm chi
cho chiều lay lắt. Cái se se lạnh quen thuộc trong lòng ùa về. Ngồi trước máy
có vô điều để kể, hỉ hả vậy mà cứ trôi vô định trong dòng suy nghĩ miên man vô
tận. Chiều trong cơn mưa lai rai vài ba giọt nhỏ, bỗng dưng rơi vụn nỗi niềm
nhỏ. Nỗi niềm Thu hay nỗi niềm mưa của kẻ tha phương… Ngồi trong căn gác trọ
chật chội, nhìn mưa, thả lòng vô định. Thu đã về. Thu bao giờ cũng nhẹ nhàng
như khúc ca người con gái vừa có gì đó đi qua…


Em đang lan man giữa một thành
phố không có mùa Thu. Quanh năm chỉ hai mùa mưa nắng. Không Thu, không mùa Đông
như phương Bắc. Lại vơ vẩn ước giờ này được ngồi bên người, nói cho người biết
những điều đang nghĩ, đang ấp ủ, có chút lãng mạn, có chút mộng mơ rất thì con
gái. Dù chẳng thể chung đường, dù có thể làm ngơ qua nhau nhưng vẫn cứ ước muốn
điều đó – được bên cạnh người. Dù ai đó bảo là ướt át, buồn và hiu quạnh. Rằng,
những trang viết của em u tịch, chung chiêng ở miền xa lắc. Câu chuyện em viết
về em, về những ý nghĩ nhen nhóm trong đầu, để người biết, em chưa có một cuộc
phẫu thuật thay đổi nào cho hợp lý. Vẫn là em, âm thầm và lặng lẽ như vốn dĩ.
Mãi là em đang lan man trong hơi nước ở một thành phố không có mùa Thu, không
có mùa Đông.


Bởi, trái tim em còn ngu ngơ lắm!
Hay giả vờ ngu ngơ giữa những thương đau chất chồng. Chiếc lá lìa cành có cùng
gió bay xa… Em không chờ, không đợi hay cố đi tìm chiếc lá lìa cành để chắp vào
cành khô trơ trọi như chính những cằn cỗi thương yêu trong em. Ngu ngơ là em
người ạ. Chênh chao, rối rắm giữa muôn vàn cảm xúc không tên. Muộn phiền làm chi,
buồn làm chi, lo lắng làm chi khi thương yêu đã là của ai kia, đã có bến bờ gởi
gắm. Vậy mà vẫn lo, vẫn nghĩ, vẫn thương người biết đâu đang gánh nặng một bờ
vai…


Em ước mình đủ sức để kéo được
người ra những bộn bề, suy tư, trăn trở… Đủ sức để cho người được chốn bình yên
bên em. Em không phải là thiên thần để làm được bao điều cho người. Nước mắt em
rơi cùng chẳng đủ để góp vào đời thêm một mảng tối u buồn, đau thương. Chỉ là
em đang chắt lọc riêng khi bên cạnh người một tiếng cười, để khi rời xa vẫn mỉm
cười chúc phúc cho người…


Chảy miết trong em những ngu ngơ
hoang dại, vẫn khát khao lần tìm một vì tinh tú sáng nhất trên bầu trời đêm. Để
gởi gắm mọi điều. Bình yên và hạnh phúc nhé, người tôi yêu…!!!


Quên đi rồi. Tìm về bên ly rượu cay. Quên đi rồi, giấc mơ tình chưa kịp
chớm. ^,^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét