Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Vấn vương đời lá.

(Nguồn: Chôm chỉa)

Đã 2 năm rồi tôi không
được ngắm mùa lá rụng và chuyển sắc sang mùa. Nhưng có lẽ sự khao khát đã không
phụ tôi khi về quê lần này. Không chỉ được ngắm sắc đỏ lá bàng rơi lả trong gió
mà được ngắm cái vẻ khẳng khiu trân mình của sưa.


Tôi đợi anh, và hứa với
anh một ngày cùng đi dưới những xác lá bàng ở góc phố. Kể cho anh nghe về sự sống
của sưa tháng 3 với màu vàng cháy bỏng, mùa đông im ắng với xác lá rơi rụng bỏ
mặc cây với giấc ngủ đông lạnh giá đơn độc. Đời sưa cũng như đời lá bàng.


Trong cái tiết trời se
se lạnh, những hạt mưa xuân lây phây nhìn chiếc lá bàng đỏ được gió cuốn đi. Ẩn
mình trong những xác lá là những gì đời lá đã đi qua, có mưa sa, giông, gió, bụi
mờ. Đời lá mỏng manh có khi thô kệch, có lúc lại mộc mạc. Có những cuộc đời lá
trượt trong những vết xước dài.


Lá bàng đỏ chạch trên
tán khi mùa xuân sang mùa. Còn sưa thì thì chuyển bắt đầu bay về đất mẹ khi gió
đông ngấp ngé bên cửa sổ, để chút nắng xuân nhẹ nhàng e ấp  lại đâm chồi mơn mởn. Đời lá nhẹ nhàng đến và
đi trong đời cây. Nơi những chiếc lá ra đi là ẩn mình trong một sự sống mới, “ra
đi để bắt đầu” phải chăng là như thế!! 

Tôi mãi đợi anh như đã hứa nhưng người đã vội rời xa từ lúc nào mà tôi đâu có hay!


Lá mùa đông
đẹp lạ lùng với màu đỏ rực rỡ. Huy hoàng và xinh đẹp nhất cũng là thời điểm
cuối cùng của đời lá. Có chút đau lòng, có chút hụt hẫng nhưng đó là quy luật
của đất trời.


Đời lá ngắn ngủi, sự “đi”
đôi khi được hoạch định bằng một quy luật hạn ra. Đời người dài hay ngắn?? Không
một ai đoán được điều gì cả?? Tôi nhìn lá tự hỏi đời mình với những ngả rẽ,
không biết sẽ đi rồi về đâu. Cuộc đời của lá luôn có điểm dừng, sao tôi cứ mãi
rong ruổi như cơn gió lẻ đơn độc.


Mỏng manh đời lá, mỏng
manh phận người…

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

Thì quê..!!

Gần một năm tôi xa miền
quê nghèo khó để đi tìm cho mình một chút hi vọng ở một cuộc đời mới, đi tìm
cái ước mơ nhen nhóm ở trong đầu. Nhưng quê vẫn rộng mở đón tôi vào lòng, vẫn
cánh đồng lúa với mạ xanh non mởn, mùi bùn tanh tanh vẫn cánh cò chiên chao, vẫn
tiếng chim ríu rít sau hè. Mùi khói len lõi làm sóng mũi cay cay.


Tiếng quê rặc chất quê
mùa. Nụ cười hiền chân chất luôn ở trên môi. Trẻ con lấm lem bùn đất, lếch thếch
đang nao nức với không khí Tết đến gần. Lưa thưa có vài ngôi nhà mới, vài thành
viên mới ở cái xóm quê lụp xụp.


Ngôi nhà của tôi vẫn chẳng
thay đổi gì, có khác chăng là rong rêu hoăn úa trên những bức tường. Lũ gà con
chim chíp cả ngày, tiếng heo ăng ắc kêu la chưa kịp ăn đã đến bữa. Những vẫn dụng
trong nhà cũ kỹ theo thời gian chưa kịp thay mới. Mọi thứ thiếu vắng bàn tay dọn
dẹp. Bàn tay má sai chạn theo ngày tháng, gần guốc và xanh xao, dáng chênh chao
với những suy tư hằn in trên khuôn mặt ba. Thằng em tất bật với những công việc
không tên nó thay thế tôi làm trong những ngày tôi vắng.


Tôi về với ngôi nhà bằng
sự ấm áp của vòng tay, nhưng lại lóng ngóng với những công việc lâu ngày không
làm. Chậu phong lan tôi lâu nay tôi không còn chăm đã trổ hoa với màu trắng,
tim tím rất đẹp.


Khung cảnh y hệt ngày
xưa. Nhưng tôi thì đã khác đi rất nhiều. Già đi rất nhiều rồi. Thời gian đã hằn
lên mọi thứ, cả tâm hồn lần thân xác. Xa dần cái quê mùa, lụm khụm bộ quần áo
nhầu nhĩ với bao bộn bề công việc ngoài đồng, trong nhà.


Trời quê đón tôi trong
cái tết mưa lâm thâm, rả rích, cái lạnh buốt co ro cái áo dày cộm.


Và tôi về quê với bao dằn
vặt, suy tư. Hi vọng rồi mọi thứ sẽ khác. Năm sau tôi về quê với sự đổi mới
hoàn toàn…!!

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

"Anh đến thăm em đêm 30"

Lâu rồi tôi không viết
dòng chữ nào về anh. Có lẽ, mọi thứ trong tôi đang chết dần chết mòn. Câu chữ
trong người đang ngày rục rã, không thoát mà trở nên trơ lỳ hơn lúc nào hết.


Hơn một năm rồi, vết
thương lòng cũng đang hàn gắn. Bao nước mắt, nỗi buồn đã gởi trọn cho anh trong
một chữ “TÌNH”. Tôi biết kiềm mình trước những câu nói vô tình, ánh mắt coi thường,
gắt gỏng…


Một năm trôi qua, tôi lại
mở bản nhạc “Anh đến thăm em đêm 30 – Vũ Thành An” nghe lại. Cũng khoảng thời
gian này, trời sang mùa, nhà nhà người người nao nức chuẩn bị tết. Còn tôi thì
ngụp lặn trong mớ tâm tư bùng nhùng. Xa gia đình, nỗi buồn không ai san sẻ. Tôi
như kẻ cô độc giữa bầy đàn, lạc lỏng trong tiếng cười ơ hờ.


Anh à, một năm trôi qua
em mới mở lại bài hát này để nghe. Lúc trước nghe với nỗi niềm khao khát, chờ đợi
miệt mài. Và cho bản thân mình cơ hội hi vọng, anh đến thăm em, dù chỉ một lần
thôi cũng được.


Những bước chân đơn lẻ
trên hè phố, hay thấp thoáng ai đó tôi cứ mường tượng đó là anh. Giọng nói của
anh, tiếng cười của anh, và dáng đi lất cất chạy về phía em và gọi tên. Sao cứ
để em mãi miết chờ đợi như vậy cơ chứ!! Đã bao lần tự hứa với mình, thôi đừng
hi vọng để rồi đau khổ.


Chúc anh hạnh phúc.!!


Bài hát là chút gì đó
cho kẻ vô duyên này.


 


Em Đến Thăm
Anh Đêm 30


Tác giả: Nhạc Vũ Thành An, thơ Nguyễn Đình Toàn


 


Em đến thăm anh đêm ba mươi 
Còn đêm nào vui bằng
đêm ba mươi 
Anh nói với người
phu quét đường 
Xin chiếc lá vàng
làm bằng chứng yêu em. 

Tay em lạnh để cho
tình mình ấm 
Môi em mềm cho giấc
ngủ em thơm 
Sao giao thừa xanh
trong đôi mắt ngoan 
Trời sắp Tết hay
lòng mình đang Tết. 

Tháng ngày đã trôi
qua 
Tình đã phôi pha 
Người khuất xa 
Chỉ còn chút hương
xưa 
Rồi cũng phong ba 
Rụng cùng mùa. 

Dòng sông đêm 
Hồn đen sâu thao thức 
Ngàn vì sao mọc 
Hay lệ khóc nhau 
Đá buồn chết theo
sau 
Ngày vực sâu 
Rớt hoài xuống hư
không 
Cuộc tình đau.

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Ô trống.





Mọi
người ở cùng dãy phòng trọ về Tết sắp hết, chỉ còn vài ba người vắng hoe, chị ở
chung phòng về trước. Sáng đi làm, trên lối đi quen thuộc vào khu công nghiệp
mọi khi người đông đúc trên khắp lối, nay vắng hơn thường. Vì đa số năm nay mọi
người về quê sớm, sáng đến công ty cũng lưa thưa vài người nghỉ trước. Tự nhiên
cảm giác chạnh lòng. Nhớ nhà cứ cồn cào lên trong lòng.


Cứ
nghĩ quẩn quanh trong đầu, một nửa muốn về quê, một nửa không. Về quê chẳng có
gì ngoài nụ cười bên gia đình. Một năm xa quê chẳng có gì là mới mẻ cho bản
thân, có khi còn trở nên là gánh nặng của người khác. Không về thì không được,
năm ngoái đã không ăn Tết ở nhà, thêm năm nay nữa chắc khóc hết nước mắt vì
tuổi thân!


Bản
thân mình 2+ rồi mà chẳng có gì cả, vẫn long đong chẳng biết ngày nào dừng. Dù
biết còn rất trẻ nhưng sao cảm thấy ngắn ngủi, ngày trôi qua ngày chẳng biết
sao nữa, tự hỏi bản thân không biết đến khi nào mới hết câu hỏi “sẽ ra sao”.



lúc mệt mỏi rã rời, trống rỗng đến tội nghiệp. Nụ cười héo hắt. Hắng ngày vẫn
quay về căn gác trọ vài mét vuông, sao thấy rộng đến vô cùng. Càng ngày lại
càng ít nói hơn. Lại cảm giác sợ con người. Mấy ngày liền chẳng nói năng gì,
gặp mọi người thì cười chào rồi lại thôi, tối về phòng càng thinh lặng.



tôi thấy, đời có mấy khi vui… Đời người vẫn có nhiều ô trống khó lấp đầy…


 


Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Trở về!!

Còn
vài ngày nữa là Tết, cũng là dịp tôi được về quê sau gần một năm xa nhà. ĐI làm
thì thôi, chiều chiều đạp xe về qua vài nẻo đường những bài nhạc rộn ràng làm
cho cảm giác cững rạo rực, đếm từng ngày để được về quê.


Nhớ ở
quê thời gian này trở vẫn cái lạnh mướt qua tấm áo. Ba với má chạy ra chạy vào
mong ngóng trời ấm để cày thửa ruộng để xuống giống. Tết là dịp để sum họp, vui
vầy bên gia đình cũng không bớt hằn nỗi lo trên lưng mẹ già, trong đôi mắt cha.


Khí
trời bớt cái mưa lâm thâm, dai dẳng, đôi tay gầy mẹ lội đồng cho dù vẫn còn cái
lạnh buốt. Bận rộn với bao công việc đồng án nhưng vẫn cố công lên cho được vài
luống rau xanh để cả nhà có mà ăn tết.


Những
ngày cận kề tết, trời thương còn cho chút nắng. Thì cái sân phía trước bận rộn
theo,  những thứ được phơi để hong cái nắng
giòn còn kịp với tết đến. Những mẻ kiệu, hành, cải được phơi ngâm chua ngọt. Những
tàu lá chuối xanh rì phơi kịp gói bánh sáng ra chợ tranh thủ bỏ mối chợ. Dù chật
vật đến mấy cũng có cái đem phơi ra giữa khoảng sân trước nhà. Còn dăm ba bụi
bông vạn thọ vàng vàng cam cam khoe trước nhà.


Và lần
này về quê. Hai năm rồi không được ăn Tết cùng với gia đình. Nỗi nhớ cứ cồn cào
lên từng ngày. Dù năm này chẳng thay đổi gì, vẫn cứ long đong lận đận không biết
ngày nào dừng.


Uh,  thì về quê ta về để hít hà cho căng lồng ngực
cái mùi bùn, cơn gió quê mang mùi cỏ dại thơm ngấy. Nhìn xung quanh từng nhà
cái làn khói bếp quen thuộc, nhà nhà như nhau, cái mùi của củi lửa hòa quyện với
nhau. Vậy mà xa quê thì lại là nỗi nhớ chẳng dễ gì quên. Quê ta về, để khi đi để
lại những nỗi nhớ chất chồng, nhớ thương chạy dọc với sự đời, với sống mũi cay
cay khi một mình giữa phố được gợi nhớ.


Quê,
khi ta về thấy chị có được ngôi nhà mới, dù chỉ lớp gạch đỏ với mái tôn pro, nhưng
cũng đầy lên mắt chị niềm vui ngập tràn. Thì ít ra chị cũng tự làm chủ cho mình
điều gì, không sợ sự e dè cảnh đơn thân nuôi con.



quê cũng làm cho cổ họng ứ nghẹn lại khi thấy vài ba người thân uống rượu, vẫn
có những cơn say, vẫn yếu sức đi từng ngày với biết bao hệ lụy mà không có điều
gì để làm họ quên đi cơn say trong men rượu. Vẫn còn đó sự cam chịu đến tận
cùng trên đôi vai những người mẹ, người vợ với sức nặng dồn lên hết đôi vai bé
nhỏ. Là đau khổ dày dạn tháng năm Nhìn đám trẻ con chạy lông nhông với manh áo
cũ nhàu.



quê, dù cơ cực đến đâu vẫn không thể nào làm vương lên mắt nụ cười hồn nhiên của
lũ trẻ. Và quê là khi Tết ta được về sum họp bên ba bên má, được ngồi cười nói
bên mâm cơm tất niên.



gì đi nữa vẫn có những nhớ thương …





 
TRỞ VỀ

Để hôm qua sau lưng

Cất bước quay trở về

Để bửa tối ấm áp bên mẹ hiền


Để đêm đông lùi xa

Khi bước chân bên hiên nhà

Đường xa không sao ngăn

Những bước chân trở về

Để sống phút ấm áp bên bạn bè

Và bên ly trà thơm

Bên ánh lửa hồng thắp lên

Ref:

Có bước chân đường xa đó

Có bước chân trở về

Có bước chân đường xa đó

Có bước chân trở về

Để hôm qua trôi xa cho ngày qua

Để hôm qua trôi xa cho ngày qua


***

Từ bao năm lênh đênh

Những dấu vết bụi đường

Tuổi thơ đã vụt trôi thủa ngày nào

Trời gian xa thật xa

Vốn sống ta mang về nhà


Gặp nhau trong thân thương

Thân thương những lời chào

Cùng chia nhau niềm vui phút gặp lại

Và bên ly trà thơm

Bên ánh lửa hồng đắm say

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Lẻ...

Liệu có ai trên đời lại thích thú chọn sự cô độc một mình là sở thích không? Hay lại cảm thấy bản thân thích hợp với cuộc sống đơn lẻ như vậy?
Trăng trên cao vẫn đơn lẻ một mình giữa đêm khuya vắng. Gió lẻ vẫn thổi từng ngày. Mây vẫn trôi lơ lửng lẻ vắng. Mặt trời vẫn lẻ mọc hằng ngày với ánh nắng ấm. Cái lẻ tận xa xôi, sâu kín…
Một mình trong căn nhà, tự bày biện, trang trí ngôi nhà theo ý thích. Để khi buồn hay tâm trạng lại lúi húi một mình đọc sách, xem ti vi, nấu vài ba món ăn rồi lại ngồi thưởng thức một mình. Tôi không biết có ai đó như thế không? Với tôi thì cái lẻ đó đã quá quen. Để bao năm vài người thân gặp lại vẫn câu nói cửa miệng “D vẫn là D như ngày nào?”. Vẫn một mình, ít nói ít cười như ngày nào, khuôn mặt luôn lành lạnh, đôi mắt buồn rượi, cái già cỗi căn thâm khố đế. Bước ra khỏi nhà từ lúc tờ mờ sáng, về nhà khi phố lên đèn, bao nhà đã lên mâm cơm quây quần.
Ngồi chung bữa ăn, hay cùng một mái nhà, cười cười nói nói bao câu chuyện rời rạc trong ngày với những người thân vẫn thấy mình lẻ. Bên cuộc vui với bạc bè, tự lạc mình ở một góc nào đó, có khi người ngồi bên mà hồn lại thơ thẩn ở nơi đó với chốn riêng lẻ. Vẫn cố gắng để giữ mình còn là “người”, vài ba mối liên lạc với cuộc sống để không lạc bầy “người”.
Cũng lâu rồi! Cảm giác chống chếnh trong cuộc sống cùng bầy người. Thấy trống, vắng điều gì đó. Phải chăng là không tìm được ai yêu thương, hay yêu thương ai đó trong “bầy” nháo nhác này. Vắng đi tiếng cười đúng nghĩa một con “người” sống. Hụt hẫng hay khoảng vắng trong lòng cứ ngày một loang lỗ, nhói và buốt. Là tôi, đêm về mở những bản nhạc của Trịnh đủ nghe bên tai, là viết linh tinh gì đó trong cuốn sổ ở ngăn kéo bàn. Lớp bụi thời gian đã phủ mờ lên tôi, một tâm hồn già cỗi từ lâu. Không có sự chờ mong, hy vọng điều gì để mình thay đổi.
Và có lúc cảm giác thèm người chết đi được. Nắng vẫn ấm và đẹp, đường phố vẫn dòng người và xe hối hả vậy mà thấy lạnh! Cái lạnh như băng đá cứ bao phủ.
Thèm được ai đó nắm tay, được kéo nhẹ người vào vòng ôm thật chặt dù đau điếng người. Cải lẻ trơ trọi đôi khi đến tội nghiệp như cái cây từ lúc nào nào thiếu vắng chút mưa rưới nhẹ? Như bản năng sinh tồn, tồn tại vô hồn mà thôi!  
Cái “tôi” già cỗi ngày nào tự nhiên thấy thèm là “người” bình thường. Có ai đó làm vai khi cảm thấy chơi vơi, là chăn ấm khi trời trở lạnh đông về. Là khi mệt mỏi có chiếc gối vững chãi ở bên. Để tôi hôm nay, không cần phải giấu chặt cái lo lắng về ngày mai, công việc là gì và sống như thế nào? Cần một căn phòng nhỏ để trở về khi đêm buông.
Nhớ ai đó lắm mà không dám nói. Trong lòng vắng vẻ một nỗi cô đơn sâu kín. Là không tiếng cười chất “người”, không tiếng nói “người”.
Ôi, LẺ. Đau và nhói, Buốt lạnh cả người và tâm hồn. Nếu người mà mình chờ đợi chạy đến bên cạnh lúc này thì hay biết mấy nhỉ? Để con số lẻ này không còn ở ngày hôm nay nữa. Một tình yêu chăng? Có mơ mộng hay hoang tưởng của những người đang đơn lẻ như tôi chăng? Đôi khi một cuộc tình cũng phải có 2 người, mà tôi điều đó sao xa thế. Đơn lẻ chờ đợi, mỏi mòn…

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Rock cùng tôi!!

Tôi
không biết từ khi nào cái tâm hồn khô cằn của tôi đắm mình trong tiếng gào thét
bất tận của Rock. Những đêm lặng lẽ trong bóng tối, tai đeo head phone hết Vol.
Và, bắt đầu.


Lúc
trước tôi chỉ tập nghe vì đó là sở thích của một người, nhưng nghe dần thành một
thói quen những khi lòng cảm thấy chếnh vếnh, nhếch một nụ cười rồi mặc kệ bao
thanh âm của cuộc sống bên ngoài. Bao điều phải nghĩ chợt lạc đi đâu đó bên
ngoài. Lòng thấy như được san sẻ cùng với ai đó vô hình.



những đêm trong căn phòng vắng không cùng ai, đóng cửa thật chặt, tắt đèn và
cùng hét với Rock. Ha ha, tôi cũng thuộc dạng người bất trị nhất nên chẳng ngại
tự ngao lên những lời hát mình cảm thấy thích. Buông, để quên đi bao điều tưởng
như là không thật.


Không
có chỗ cho nước mắt, cần phải giữ cho chính mình nụ cười. Gào thét. Đừng ủy mị.
Tự tình trong mớ bòng bong. Và cứ thế cần phải biết hét, biết gào. Bởi, đôi khi
con người ta cứ mãi ham hố những điều phù du, mãi miết lao vút, để rồi làm khổ
chính bản thân mình và những người quanh ta.


Ta
còn quá ích kỉ, lúc nào cũng chỉ muốn chiếm giữ cho riêng mình. Ta làm những
người bên cạnh đau khổ bởi những giọt nước mắt, để họ phải cùng đớn đau quanh
ta. (Có một lần tôi xem chương trình ‘cuộc sống quanh ta”.  Một đời con người đã khóc hết chừng 60 lít nước
mắt, khoảng hơn một tỷ giọt nước.)


Đôi khi ta thấy
mình nhỏ bé trước biển đời, lòng tham lọt vào trong trái tim ta để rồi gây tội.
Nhìn lại quãng đường 12 tháng qua thấy sao buồn tênh. Những cố gắng đã không
cưỡng nổi số phận. Những hi sinh đã trở thành vô ích, những dòng nước mắt đã
trở nên nhạt nhòa, những nụ cười héo hon.


Dòng đời với bao
lối đi, liệu sẽ có lối nào dành cho ta nụ cười hay mãi giọt lệ nhạt. Chi bằng
ta cứ cười.


Cùng hét, cùng
gào với bao thanh âm cuộc sống bộn bề. Bỏ mặc những điều ở lại phía sau, ta sẽ
cười dù đó là gì. Rock, là những tâm sự sâu kín. Tôi sẽ tự viết nhật ký bằng những
bản nhạc Rock!!

 




Ô Trống


Hôm nay lại đứng bên cầu

Dòng sông nước chảy, ngược dòng hay xuôi

Bâng khuâng nhặt chiếc lá rơi

Thả theo dòng nước biết ta ngược dòng...

Gió chiều lại thổi qua đồng

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây

Tình yêu anh vẽ từng ô...

Đời nhiều ô trống, tình không vẹn mười...

Ước gì làm kẻ vô tâm

Còn hơn lòng có mà không ai cần.

Nếu đời sống chỉ ba mươi...

Ba mươi năm nữa trốn đâu bây giờ.

Chiều nay bóng nắng vật vờ...
Giờ ta mới hiểu bây giờ mình ngu.


Gió chiều lại thổi qua đồng

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây.

Tình yêu anh vẽ từng ô...

Đời nhiều ô trống tình không vẹn mười

Gió chiều lại thổi qua đồng...

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây...

Cò sao không sải cánh bay...

Chiều nay gió thổi cũng như mọi ngày...

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2012

Chút nhớ..

Tự nhiên trong cái đầu bé nhỏ của mình lại nhớ nhiều thứ!
Nhớ cái nắng, nhớ gió biển của Đà Nẵng. Nhớ bóng dáng của anh cùng tôi, những ngày tháng đứng trước biển cười cười nói nói biết bao. Nhớ cái cách anh quan tâm tôi trong giấc ngủ, trong từng bữa ăn, trong cách tôi đón nhận cuộc sống.
Những chiều trong cái nắng nhạt của tháng 7, tôi được bên anh lang thang trên bãi biển với bỡ cát trãi dài, tiếng sóng rì rào bài ca không ngừng. Tôi cười, nhìn anh cười và có chút đăm chiêu trong ánh mắt buồn. Cuộc tình quá vãng, làm anh khao khát bao điều rồi bỗng chốc tan vỡ như bọt biển. Tôi yêu anh, nhưng lặng thầm bấy lâu, cảm giác đau ở lồng ngực khi tiếng thở anh lạc đều, giấc ngủ chơi vơi.
Nhớ cơn mưa chiều vội vã, anh khoác vội cho tôi cái áo mưa. Tiếng hét gào tôi khi bướng cứ cố đi dưới cơn mưa giông. Những bài hát anh gởi đến cho tôi trong đêm đen qua điện thoại.
Nhớ cái nắng ở Phú Yên. Nhớ hơi thở của anh áp lên má tôi. Nụ hôn đầu vừa mới chớm. Cái hôn vụng về của cái thuở ban đầu, ngại ngùng, dâng trào, khao khát. Nhớ những câu nói vô tình anh quát ngang mặt tôi.
Nhớ những câu nói chứa chang thương yêu, dù rằng không thật.
Tôi nhớ đất Vinh, nhớ cả hơi thở của tôi trong từng đêm lạc giấc ngủ. Nhớ cái lành lạnh của trời trở gió mùa. Nhớ cả cái nắng giòn tan, nhớ những con đường anh chở tôi qua trên mỗi lối về. Nhớ cái ôm hững hờ, cái áo choàng trên vai một cách gập ngừng. Nhớ bóng dáng anh trên con đường thênh thang nhưng đầy sự cô đơn ở lòng. Tiếng cười của anh tưởng rằng che lấp đi, nhưng sao đủ đầy cái khoảng trống kia chứ!
Tôi nhớ anh. Nhớ cả mùi thuốc lá quện chặc vào tóc tôi, trong từng hơi thở của nụ hôn.
Tôi nhớ anh! Nhớ cái cách anh ôm tôi. Nhớ ánh mắt đầy hoang dại nhìn tôi.
Tôi nhớ anh! Nhớ mùi cơ thể của anh, hơi nóng của làn da, cái ướt át trên khóe mắt khi anh thấy tôi tuyệt vọng trước mọi thứ!
Làm sao để gạt đi nỗi nhớ… Dù rằng đã gần 1 năm, tôi cố giấu cho mình nụ cười tươi rói trên môi, cười cười nói nói nhưng vẫn không nguôi nỗi nhớ!
“Sông vẫn chảy đời sông…”

Tự tình cùng thời gian.

Một năm nửa lại trôi qua, soi gương thấy ai đó cười với mình, và mình lại cười cười. Chẳng lẽ, bóng ma? Lại cười vang khẩy khụa với chính mình. Cười cho một năm nữa trôi qua. Mừng. Thêm một tuổi mới. Bao điều mới mẻ sẽ chờ mình ở phía trước (buồn, vui, đau khổ hay hạnh phúc). Kệ. Mọi thứ rồi cũng sẽ phải kết thúc một kiếp người, cũng chẳng mang đi theo được tất cả.
Tranh thủ viết vài dòng, khi mà còn vài giờ nữa là chuyển sang năm. Cũng có thể gọi là đánh dấu, vì lâu rồi câu chữ trôi theo sự chai sạn của tâm hồn. Chơi vơi. Biết bao sự đổi thay rồi lại quay về với sự trống rỗng ở trong lòng như vốn dĩ nó đã ngự trị.
Lần này tôi tự cho phép mình ngồi lâu bên vị đắng của ly cà – phê, cảm thấy cần thời gian để nhìn lại và chuẩn bị mọi thứ. 8 tháng, với bao điều cần để tự ngắm nghía lại chính cuộc đời của bản thân đã để lãng phí một năm của đời mình. Chẳng hiểu cuộc đời sẽ tròn méo thế nào, chỉ thấy sao cứ mãi chạy mãi với thời gian, và nhặt nhạnh những tâm trạng vẩn vơ, cứ mãi hoài vọng điều cũ đã qua.
Không biết chính mình đang mong ngóng điều gì. Trong cuộc đời này, phải nói rằng ai đó giết chết chính mình giỏi nhất thì trong đó có mình. Có cái gọi là “buồn”, “ưu tư” như một vị bù nhìn, đứng che lấp đi trái tim để nhìn mọi điều ở phía trước. Một ông chúa cai trị mảnh đất nhỏ bé mang tên “vui”, để rồi chính bản thân lại mắc những sai lầm, thỉnh thoảng lại hằn cho mình một vết xước. Thực tại và quá khứ cứ để xen lẫn rồi hoài nghi. Cứ thế hay gây tổn thương cho những người cung quanh và mình, luôn bắt cái đầu nhỏ bé lúc nào cũng phải nghĩ suy hơn là sự thảnh thơi. Rồi lại thấy chênh chao với mớ cảm xúc vụn vặt.
Bao lần ngồi lại tự suy ngẫm về mình, thực sự rất sợ. Một diễn viên kịch không chuyên cứ phải diễn đi diễn lại một vai diễn trên sân khấu cuộc đời này. Để đêm về, tự thoát ra vai diễn, ngỡ ngàng, hoảng sợ. Đã có bao chọn lựa cho chính cuộc đời mình, và đã sai. Tự chịu tránh nhiệm với bản thân, tự quyết định số phận, con đường cứ mãi thay đổi chẳng chịu theo từng bước chân đã định. Là gì đây, nếu cứ mãi là sai?
Tại sao lại ưu đãi cho tôi quá nhiều tình cảm. Để rồi tôi quen với sự vay ở tình cảm, mà quên rằng cũng cần phải trả, những thứ đó trả vay một cách sòng phẳng ư? Thôi thì, đành nợ cuộc đời những yêu thương và nợ những người đã cho mình lòng thành, một sự ghi nhớ. Dù rằng, có trả cũng mãi là kẻ nợ, món nợ quá lớn. Dòng đời thì mãi trôi.
“Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn chảy đời suối…”Tự tin và tự ti cách nhau một khoảng không vô hình. Thật mà phán xét con người dưới ánh mặt trời này, vì nó bị chói bởi ánh sáng trong suốt. Im lặng là cách để học cách nhìn và lắng nghe!!
Một năm với tôi với sự đổi thay, dù nhỏ nhoi. Biết dành cho bản thân điều mình yêu thích, rồi theo đuổi dù chẳng là gì! Thấy mình sao thiếu hụt mọi thứ, sự tự tin, niềm vui, hoài vọng ở tuổi trẻ… Đánh mất đi cũng khá nhiều…
Tự cho phép mình hy vọng ở phía trước, chắc sẽ không hóa tượng khi mà trong lòng vẫn luôn khao khát bước đi. Không chờ ánh sáng diệu kì ở phía đường chân trời nhưng mong mỏi mảnh áo ấm ở mùa đông… Hãy cứ ngước nhìn và đi.
Thời gian đang tự tình lướt qua thật khẽ…