Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Ô trống.





Mọi
người ở cùng dãy phòng trọ về Tết sắp hết, chỉ còn vài ba người vắng hoe, chị ở
chung phòng về trước. Sáng đi làm, trên lối đi quen thuộc vào khu công nghiệp
mọi khi người đông đúc trên khắp lối, nay vắng hơn thường. Vì đa số năm nay mọi
người về quê sớm, sáng đến công ty cũng lưa thưa vài người nghỉ trước. Tự nhiên
cảm giác chạnh lòng. Nhớ nhà cứ cồn cào lên trong lòng.


Cứ
nghĩ quẩn quanh trong đầu, một nửa muốn về quê, một nửa không. Về quê chẳng có
gì ngoài nụ cười bên gia đình. Một năm xa quê chẳng có gì là mới mẻ cho bản
thân, có khi còn trở nên là gánh nặng của người khác. Không về thì không được,
năm ngoái đã không ăn Tết ở nhà, thêm năm nay nữa chắc khóc hết nước mắt vì
tuổi thân!


Bản
thân mình 2+ rồi mà chẳng có gì cả, vẫn long đong chẳng biết ngày nào dừng. Dù
biết còn rất trẻ nhưng sao cảm thấy ngắn ngủi, ngày trôi qua ngày chẳng biết
sao nữa, tự hỏi bản thân không biết đến khi nào mới hết câu hỏi “sẽ ra sao”.



lúc mệt mỏi rã rời, trống rỗng đến tội nghiệp. Nụ cười héo hắt. Hắng ngày vẫn
quay về căn gác trọ vài mét vuông, sao thấy rộng đến vô cùng. Càng ngày lại
càng ít nói hơn. Lại cảm giác sợ con người. Mấy ngày liền chẳng nói năng gì,
gặp mọi người thì cười chào rồi lại thôi, tối về phòng càng thinh lặng.



tôi thấy, đời có mấy khi vui… Đời người vẫn có nhiều ô trống khó lấp đầy…


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét