Trời vào Thu. Sài Gòn lại se se chiều về những cơn mưa rả rích đủ hồn nhiên và bướng bỉnh. Phố ngoài kia ướt hết rồi. Gác chân lên vách tường nghe Giang Trang hát “Mưa hồng”,
“Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.”
Lại nghêu ngao một hồi đến chán rồi tự hỏi. Sao lão Trịnh có nhiều bài hát về mưa thế? Mỗi bài mang một vẻ, mang đến một cảm xúc khó lẫn lắm?!
Chẳng hẹn hò. Chẳng nói năng. Chỉ lủi thủi nằm gác chân lên tường ở phòng lắng nghe tiếng mưa lộp độp mái tôn. Mưa chỉ là những giọt nước, vậy mà cũng tùy vào tâm mà lại nghe tiếng mưa với từng sắc thái và mùi vị khác... Nghe mưa nhảy nhót trên từng nóc nhà Sài Gòn. Bao nhiêu duyên cho vào tuổi đá?? Vô duyên như tình em. Mưa là mưa thôi, không chờ ngày nắng rớt.
P/S: Yêu thương sắp thành bọt. Có em hay không có em Sài Gòn vẫn chỉ có 2 mùa mưa nắng...
Sài Gòn vẫn có mùa thu đấy chứ?
Trả lờiXóaMưa SG, nhất là những ngày mưa của tháng chín vẫn có câi trong trẻo, hồn nhiên của mưa đấy chứ!
Trả lờiXóa