Cho em nhé anh! Cho em một lần yêu trọn vẹn rồi hãy buông.
Em là một người đàn bà 30, em ao ước yêu thương của anh như một đứa trẻ con nhà nghèo thèm một que kem, một cây kẹo mút,... Sao tình yêu anh dành cho em lại mong manh đến thế? Sao anh dễ tổn thương, cần nghe những lời ngọt ngào để vượt qua những đắng cay. Sao tay anh không đủ mạnh để kéo em về phía có bình yên, sóng gió cũng chẳng chịu đứng yên để em bình yên bên anh mà em phải gồng mình trong những cơn bão đầy sóng gió.
Trong anh lại không đủ niềm tin, không đủ dũng cảm để kéo em đi trong cơn bão, anh chỉ dành cho một chút tình yêu nhỏ nhoi và dễ vỡ nên em cứ trôi đi. Cuộc đời em cũng cần phải sống cho niềm vui của người khác, đôi vai còn gánh vác cái cuộc đời bể dâu chìm nổi của một đàn bà tuổi 30. Em bé nhỏ lắm, cũng mong manh dễ vỡ, dễ tổn thương nhưng em cố che giấu đi tất cả mà thay vào đó là sự kiên cường, trơ lì những hờn ghen ích kỷ, của những yêu thương đành chôn chặt.
Em thèm lắm một tình yêu đúng bản ngã trái tim em anh à! Tình yêu ở cái thuở ngày xưa, nhưng bây giờ đã xa, mà không em đã để nó trôi tụt đi từ lúc nào. Em đánh mất, từ chối tình yêu bao người, để rồi hôm nay em ngoảnh nhìn mình ở cái tuổi 30 đang đi qua. Em khép chặt con đường yêu ở cái tuổi con gái bằng lối rẽ lặng câm, không một bàn tay ấm, một cái ôm, một nụ hôn, em quay về với nụ cười hoài vọng, khao khát, đớn đau đầy hờn ghen nhưng chấp nhận là người đàn bà 30 chưa tình yêu...Nhưng thực tâm trong lòng tình yêu vẫn sống, vần tồn tại và vẫn không chấm dứt trong lòng.
Yêu anh trong những đêm thức trắng bên trang nhật ký của cuộc đời, cô độc, đơn lẻ và tột nghiệp. Em vẫn giữ cho chính mình cứng cỏi đến không ngờ, chai sạn, trơ lỳ, kênh kiệu với nụ cười và nước mắt của mình. Hơn hết không muốn tựa vai vào người đàn ông nào nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, xấc xược với nỗi cô đơn riêng mình, lầm lũi đầy lạnh lùng.
Bóng dáng mẫu mực hằng ngày của em đầy dấu ấn bao nhiêu thì trong cuộc sống riêng mình lại đầy nỗi loạn và giông bão. Giữ chặt cánh tay anh chẳng muốn buông ra, tách rời, em muốn nắm lấy hơi ấm hanh hao để em được chìm trong một tình yêu trọn vẹn, dù đó là chỉ một lần. Muốn ôm lấy người, ôm thật chặt như chưa bao giờ ôm ai chặt đến như thế. Và em có cảm giác sợ hãi, sợ khoảnh khắc buông tay kia, rồi sau đó cái hạnh phúc mong manh còn sót lại cũng vụt trôi, và em phải quay về đón nhận cái đời thực tại như một định mệnh.
Anh vẽ cho một giấc mơ đẹp nhưng sao quá ngắn ngủi. Sao bàn tay anh không cùng kéo tay em đi về phía có mặt trời, để cho em thêm mạnh mẽ, tự tin vượt cơn qua bão tố tìm đến nơi bình yên, dù rằng em phải bước qua bóng đêm dày đặc, ánh sáng mờ nhạt dần nhưng em vẫn yên tâm vì người đàn ông đã đi bên cạnh em. Em biết cảm giác yêu ở cái tuổi 30, những cảm xúc bối rối, ngập ngừng giữa lí trí và con tim. Em không dám tin nhưng nỗi nhớ và niềm yêu cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy rồi bùng lên dữ dội, không còn nằm trong tầm kiểm soát của em nữa, em đã để trái tim mình gõ nhịp tiếng yêu anh, để cảm xúc thật với chính mình.
Sự lấp lánh mê hoặc của anh như ánh sáng trong sao đêm tỏa ra, em không dám nghĩ nhiều, em không thể nào để cảm xúc tránh khỏi nỗi đau cháy âm ỉ, nên em trốn chạy. Tiếng nấc cứ nghẹn ứ tan dần với sự chấp nhận của thực tại, nhưng em không thể khóc trên đôi vai của người đàn ông là anh, không được nhìn thấy nụ cười ôm em vào lòng, vuốt tóc và lau khô giọt nước mắt của em, xoa dịu lòng em lúc chông chênh nhất. Chỉ là em với những đêm chong đèn ngồi dệt ước mơ cùng nụ cười trăn trở trên ô cửa, ngắm nhìn yêu thương qua lăng kính lặng thinh. Nhớ nhung nhưng đành quên lãng, bởi một lẽ trong đời ta thuộc hai nơi chốn khác cần phải quên, yêu thương cần phải cạn dần trong xót xa.
Cho em anh nhé! Một lần được yêu thương rồi sẽ quên. Em tập quên như một đứa trẻ nhỏ tập quen tách dần bầu sữa mẹ, rồi em sẽ sống tiếp chặng đường còn lại, tập bước sang một lối rẽ mới dù lí lẽ của con tim đã làm mù lòa mọi tiếng nói. Dù cơn gió rất nhẹ, dòng sông hiền hòa, khi mọi thứ xung quanh đều êm dịu thì nỗi nhớ nhung, hờn ghen cào xé tim gan đang được đè nén kia tạo thành những cơn giông, dập tắt bằng nỗi đau âm ĩ như mạch nước ngầm.
Dang dở để yêu thương thuộc về một màu sắc khác của tên gọi lãng quên, lòng khó đỗi cản ngăn nỗi nhớ trào dâng, đành thôi lặng lẽ, để lặng lẽ tồn tại hiển nhiên như con người cần không khí để hít thở. Giọt nước trào ra trên khóe mi sẽ có thể sẽ dịu hơn trăm ngàn lần đắng chát mỉm cười cố nuốt hờn ghen chất chồng lên nỗi nhớ nhung, đau đớn và bất lực. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nước mắt tủi hờn, nên em cứng cỏi vô cùng, anh về với lối rẽ của riêng anh đã bước.
Em đã không có quyền chọn lựa, nên em gần như bất lực, không đủ can đảm sống và làm điều em mơ ước, khát khao và thèm muốn. Bởi không phải là giấc mơ, nên ước muốn bên anh đành nằm lại với nhịp chạy đều đều, vô cảm, tự khỏa lấp nó. Đàn bà là em quay về cánh cửa như bao đàn bà khác sống một đời chẳng như ước vọng, vẫn che dấu đốt cháy mình trong đêm. Bởi không như giấc mơ nên em không thể ôm chặt anh, giữ anh bên đời nhau cho thỏa nỗi nhớ, đành để anh đi trong bất lực. Rồi từng ngày, cánh cửa thời gian sẽ là rêu xanh bao phủ, để sống thay cả cuộc đời nhau nên dù không phải là giấc mơ nhưng vẫn phải sống như là mơ. Đêm cô đơn sẽ thắp sáng bằng cơn mộng mị, anh xa cách mà ngỡ như gần lắm, gần đấy nhưng sao mãi cách xa muôn trùng. Cố lội ngược những cái khắt khe của đời người, chạy thật nhanh để kéo thương ích kỷ về lại bên mình. Để làm em chỉ biết nằm xuống, ngủ đi và mơ...
Em chìm dần trong lối mòn quen thuộc đứng trước đớn đau mà phải mỉm cười, chấp nhận nhìn yêu thương đi về nơi chốn khác. Không có bình yên trong em...! Đành chấp nhận và chỉ biết xin "Một lần yêu rồi hãy buông" từ anh mà thôi...!
viết hay quá
Trả lờiXóa