Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

さよなら 大好きな人

Sayonara daisukina hito - さよなら 大好きな人


Tạm biệt người tôi yêu. Tạm biệt
người yêu. Người mà tôi vẫn yêu. Cho dù có hối tiếc rất nhiều. Cho dù là vô
cùng đau khổ. Dù anh đã không quay trở về nữa. Nhưng anh vẫn là người tôi yêu.
Tôi không thể quên bất cứ điều gì. Không thể vứt bỏ đi bất cứ thứ gì. Dù bản
thân tôi có buồn như thế. Nhưng tôi rất ghét sự mềm yếu và thương hại.


Tạm biệt người tôi yêu. Tạm biệt
người tôi yêu. Người mà tôi mãi yêu, mãi mãi là người tôi yêu. Giờ đây tôi
không khóc nữa. Xin tôi đừng khóc nữa, khi trái tim đã chia xa. Dù như vậy anh
vẫn là người tôi yêu. Để nói lời cuối cùng. Để nói đến cuối cùng rằng. Nước mắt
sẽ ngừng rơi. Chỉ còn nhớ đến khuôn mặt cười của nhau cuối cùng.


Tạm biệt người tôi yêu.


Tạm biệt người tôi yêu.


***


Tôi mượn bài hát tiếng Nhật này để
nói về tôi. Dù lời dịch tôi đã cố gắng chỉnh chu cho nó gần nghĩa tiếng Việt
nhưng vẫn không thể. Đành vậy!


***


Có những lúc ngôn ngữ trở nên bất
lực, chẳng đủ sức để mang đến đầy đủ mọi trạng thái, tâm trạng và diễn đạt như
thế nào để dễ hiểu. Có những lúc ngôn ngữ trở thành thứ vô thanh sắc.


Đôi khi em thấy mình giã cỗi trước
mọi thứ. Em không biết phải nói thể nào nữa, vì ngày này cách đây một năm, vì
điều gọi là “yêu anh” em bôn ba lặn lội… để rồi mọi người và anh cũng cho rằng
em luôn là đứa suy nghĩ nông nỗi. Và vô tình em trở là gánh nặng của người
khác. Em rắc rối và phiền phức…


***


Tôi cũng rất mong rằng, có những
điều và những thứ là của tôi, mong anh đừng có vứt bỏ nó quá nhanh. Đừng vội
xem nó là RÁC khi giờ đây bên anh có những gì mới mẻ, bình yêu và say đắm. Và
bên anh đã có cho mình một nụ cười rồi. Cầu mong anh mãi hạnh phúc như vậy! Không
mong anh nhớ đến, nhưng anh hãy xem như là những gì bình thường, quá đỗi bình
thường mà anh có.


30.11-  Hạnh phúc và bình yên!!


 






Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Một ngày với Trà.

Dạo này bỗng nhiên mình thấy mệt
mỏi, buồn bực trong người. Có thể tự nhiên mình vướng vào những chuyện đâu đâu
không. Tự làm cho mình khổ thôi, biếng ăn, mất ngủ, phờ phạc và mệt mỏi. Nhưng
một điều cũng phải nói là tôi không ngừng cười, nhiều khi bực bội với người
khác.


Thường chủ nhật tôi ở phòng ngủ
nướng đến 8 – 9h mới lồm ngồm dậy. Hôm nào thức khuya coi phim cuối tuần đến 2
-3h sáng mới ngủ thì ngủ nướng khét lẹt đến 11h dậy. Ăn sơ sài gì đó, chuẩn bị
đồ đạc đeo cái mai rùa đi ra quán cà phê quen ngồi đến tối mời rê thân xác về. Khi
ở giữa lưng chừng trạng thái như vậy, tôi nhận được tin nhắn của Trà mời tôi đi
chơi. Hihi, lúc đó gật đầu liền, đi chơi để đổi gió mà.


Hẹn gặp nhau ở Công viên Lê Thị
Riêng, tiết mục bắt đầu là đi ăn sáng khi đã gần trưa, khai vị cho lần đầu gặp
nhau là món mì Quảng. Quán ăn vừa miệng, tạm ổn vì khó mà tìm được quán ăn đúng
chất Quảng ở cái đất Sài Sòn này lắm.


Ăn sáng xong, Trà chở tôi cà phê ở
Quận 1. Một quán khá đặc biệt. Tôi rất thích quán đó. Quán nằm nhỏ gọn trên một
chung cư. Bên dưới là phòng tranh nằm gọn khi xung quanh là những tòa nhà cao tầng,
ồn ào xe cộ. Bước lên bậc cầu thang cũ kĩ, một căn phòng nhỏ nhắn, được bày biện
theo kiến trúc trầm, thiền. Quán này không có tên quá, chỉ bước đến lầu một mới
thấy biển quá phê Ikex. Quán chỉ có khoảng 7,8 bàn là cùng, chủ yếu là khách
quen. Hai đứa chọn một góc ngồi nói tào lao đủ chuyện, chủ đề hot nhất vẫn là về
anh Cô.

Đến khi tính tiền để đi thì anh chủ quán lại bắt chuyện, hỏi sao hai đứa
biết quán cà phê này? Anh khen hai đứa hiền ghê, ngồi im lặng rất lâu, đâu biết
rằng hai đứa thủ thỉ với nhau quá trời là chuyện. Hỏi có theo đạo Phật không?
Anh tự giới thiệu tên mình và hỏi tên hai đứa.


Vô tình tôi cầm trên tay cuốn
sách “Giọt nước cành dương” của Thích Nhất Hạnh. Tôi thấy hay, câu văn đơn giản
nhưng nội dung rất sâu, rất thích. Hỏi chuyện một hồi tôi được biết anh là người
theo đạo Phật, ngồi thiền, và là giáo viên anh văn của hội Anh ngữ. Kiến trúc
thiết kế theo kiến Trúc Hội An. Quán được bày trí rất tỉ mĩ, những loại cây đơn
giản được bố trí hòa hợp với ánh đèn điện, âm nhạc dạt dìu nhẹ nhàng, tạo ra
không gian rất tịnh.


Lúc về, anh chủ quán cho tôi mượn
cuốn sách “Giọt nước cành dương” đang đọc dở, đến khi nào đọc xong thì trả. Hết
cuốn này anh sẽ cho mượn cuốn sách khác, và sẽ chỉ dẫn các cuốn sách hay để đọc.
Chắc mình phải đến cái quán đó dài dài mới được, nhưng xa quá, ở tận quận 1.


Cà phê xong, hai đứa vào KFC ăn vừa
trưa vừa chiều, lang thang vài góc ngách ở SG mà tôi chưa đặt chân đến.


***


Những cây me ở vài nẻo đường Sài
Gòn đang vào độ thay lá. Cảm giác rất đỗi an nhiên.

Cảm ơn Trà!
Đi chơi với ấy
rất vui, thoái mái!!





Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Còn lại gì cái tên...!!

 


Mọi chuyện đã qua, ai cũng có cho mình những con đường đi
riêng, cuộc sống riêng. Tôi chọn cho mình một hướng đi chẳng bình yên, nhưng đã
là một tôi mới. Một tôi biết giữ cho bản thân nụ cười, gạt bỏ những ủ ê trong
lòng để bước ra đón nhận mọi thứ.


Cuộc gặp gỡ nào cùng có chia ly. Tôi và người cũng vậy, đã là
hai hướng đi. Và một ngày mai trên đường đời, tôi và người gặp nhau chắc gì đã
cúi đầu chào nhau. Mà chắc gì anh còn nhớ tên tôi, huống gì một đứa con gái yêu
anh vẫn chờ anh cơ chứ!
Phải chăng tôi đa đoan, chuyện của người cứ vương vào mình? Nhưng một điều tôi
vẫn phải nói, tôi thấy mình ở trong đó.Yêu anh, nhưng cũng phải nói rằng tôi đã
không cho anh một thế giới để thở. Bên anh tôi được che chở, quan tâm, điều này
từ nhỏ đến lớn giờ tôi chưa bao giờ được một ngày như thế. Sự yếu đuối trong
tôi thể hiện rõ khi tôi có anh bên cạnh, nước mắt của tôi làm anh thấy sợ, sự
nhạy cảm của tôi làm anh cảm thấy day dứt. Cũng đúng thôi! Tôi rất khắc nghiệt,
từng câu từng chữ tôi làm người cảm thấy khó chịu, và mỗi dòng tôi viết cho nỗi
lòng của mình là “đáng sợ” cho người khác. Tôi chẳng có gì để biện minh cho
mình hết. Anh đã nói ra hết rồi gì? Còn lại gì cái tên. Chắc gì ta nhớ tên nhau
trên đường đời sắp tới.


Những cuộc gặp gỡ không tên đến với tôi cũng nhạt nhòa như một
cơn mưa chiều Sài thành vội vã. Cũng có người để lại trong tôi ấn tượng, cũng
có những người chẳng để lại gì. Tôi chẳng biết mình có tàn nhẫn với bản thân
không? Cuộc gặp gỡ không tên đó có bạn, người mà tôi nói chuyện một cách vô tư
nhất, không e dè. Tôi cứ ngỡ mình và bạn như thân, tôi tự nhiên trò chuyện mọi
tâm tư của mình. Rồi vô tình làm bạn khó chịu, bực bội. Tôi có lỗi khi đã có những
câu nói đùa quá trớn, không biết bạn có suy nghĩ gì không? Cảm giác tội lỗi của
tôi trong những tháng ngày qua đã đè nén lên tôi quá nhiều, và bạn cũng có
trong cảm giác đó của tôi.


Tôi ví những cuộc gặp gỡ của mình là những cơn gió, thoáng đến
rồi bất biến chẳng một chút giấu vết gì. Tôi và bạn có khi là một cơn gió như mọi
lần tôi nói. Hãy quên tôi đi – một cơn gió lẻ thoáng qua bạn… (Nụ cười của “lão cô đơn teen teen” rất ấn
tượng với tôi đấy! Nhìn bên ngoài bạn là người rất đơn giản nhưng tâm hồn bạn rất
phức tạp. Mong bạn bình yên! Quên Gió đi!!!)

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Khô...!!!


Dường như mọi thứ trong tôi đã quá vãng, để tôi trở lại là
chính mình chăng, một tôi khô, cằn, cộc và giọt nước mắt khô trôi ngược dòng. Một
tôi cười giòn tan, một tôi hay nói những câu nói vu vơ, một tôi lạnh lùng.


Đành vậy!


Một năm rồi đấy! Đau khổ, tuyệt vọng, oán giận gì đi nữa cũng
không lấy lại được, cũng không làm cho mình vơi bớt đi nỗi lòng chất ngất. Để
tôi cảm nhận quanh mình đều nhạt thếch, nhạt vô cùng.


Từng cơn gió thổi lướt nhẹ nhàng, nghe quanh mình mùi cỏ non
thơm phứt. Trăng tròn vành vạnh bên cạnh những ngôi sao, có lúc tưởng chừng như
tay mình chạm được ánh trăng cùng các ngôi sao, vậy mà không ngờ đó chỉ là sự
ám thị của chính bản thân mình mà thôi. Có lẽ, nó cũng như hạnh phúc, hay mọi
thứ trong cuộc đời của mỗi người thì phải, có những lúc ta tưởng những thứ mình
hằng ao ước, mong đợi đã đến, ta đã nắm được trong tay. Vậy mà không, nó chỉ là
sợi dây tơ mong manh, mãi vẫn chỉ cố vớ tay đến, rồi chợt đến và tan biến nhẹ
tênh. Có khi ta đã nắm trong tay mình lại cố giữ thật chặt nhưng nắm chặt quá
nó cũng trôi tuột lúc nào không hay. Để rồi tự mình lao đi, quay cuồng với những
thứ không cảm xúc, không khổ đau, không vui, không buồn, những thứ như lá khô
như sỏi lăn công cốc, là bụi tung mờ phảng phất, như bức tường bám đầy rong
rêu…


Lại nhớ… Khi trái tim tôi lúc nào cũng đong đầy những yêu
thương. Tại sao lại có những cuộc gặp gỡ nhau của một kiếp người rồi có những
chia ly đến ngỡ ngàng. Phải chăng, đã là người thì phải nặng nợ với nhau để gặp
và trả nhau qua những ân tình không lời giải đáp!? Yêu thương ta nhận bao nhiêu
là đủ, và cho đi bao nhiêu là vừa để giữ người mình yêu thương bên cạnh mình, để
rồi người cảm nhận và sẽ yêu thương mình.


Vằn vện giấc mơ hôm qua và nay còn dang dở, một bờ vai để tựa
, thèm một sự quan tâm, ân cần từ một ai đó. Thèm một nụ hôn đặt nhẹ lên má để
rồi thẹn thùng đỏ mặt. Thèm một cái ôm từ đằng sau của ai đó để như mình được
che chở. Thèm những sự giận dỗi vu vơ để rồi im lặng tuyệt đối đến đáng sợ.


Hôm qua yêu, nay nên hận. Gặp nhau làm chi cho nên tình nên tội.
Tình một đêm bỗng chốc là con gái hóa đàn bà. Rồi mòn mỏi đợi chờ ai, mong ngóng
ai. Giọt nước mắt khô queo theo từng tiếng thở dài của đêm đen, như ly cà phê
không đường đặc sánh. Lạnh lẽo như nấm mồ vô danh, hồn ma vất vưởng không siêu
thoát…


Vẫn chỉ là đêm đen, em không thấy cuộc đời đang chào đón ngày
mới…!!!



Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Lối thoát...!!!






Mọi đam mê như chốn sâu, sau đám mây mờ


Đợi Mặt Trời và tia nắng mang một ngày mới


Dường như ta đang lắng nghe mọi âm thanh sao quá xa, mệt nhoài...


Dường như ta đang bước đi
Dường như ta không thấy ai, mệt nhoài...

Ban mai tìm thấy khi đêm tàn kia đã khuất nơi chân trời

Ta khao khát...

Vẫn mãi mong ước cơn giông rồi đây sẽ tắt, đến bao giờ, đến bao giờ...

Dường như ta đang lắng nghe mọi âm thanh sao quá xa, mệt nhoài...

Và ta nghe trong đáy tim gọi tên ai sao quá xa, mệt nhoài...

Ban mai tìm thấy khi đêm tàn kia đã khuất nơi chân trời

Ta khao khát...

Vẫn mãi mong ước cơn giông rồi đây sẽ tắt, đến bao giờ đến bao giờ...

Ban mai tìm thấy khi đêm tàn kia đã khuất nơi chân trời

Ta khao khát...

Vẫn mãi mong ước cơn giông rồi đây sẽ tắt, đến bao giờ, đến bao giờ...

Ban mai tìm thấy khi đêm tàn kia đã khuất nơi chân trời

Ta khao khát...

Vẫn mãi mong ước cơn giông rồi đây sẽ tắt, đến bao giờ, đến bao giờ...