Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

Có gì đó...


đôi khi người khác luôn làm tổn thương em. Những câu nói vô tình chạm vào lòng
tự trọng. Bỗng em thấy mình quá nhỏ bé, cảm thấy ghét bản thân nhưng sao không
thể ghét một ai. Lúc như thế em lại muốn cườ
i. Nụ cười tươi nhất.


Nhìn
lại chặng đường em đã đi qua, nhìn thật - nhìn nghiêng - nhìn thẳng. Em cũng
mang trong mình bao oán giận, hờn trách, và cũng có yêu thương nhưng sao không
thể ghét. Câu trả lời liệu có?


Em
vẫn giữ cho mình những thói quen. Nhưng xấu nhiều hơn tốt. Nó đã quá nhàu nhĩ
trong mớ cuộc sống này rồi. Em vẫn thích cái im lặng riêng mình không nói,
không giải bày, không phân minh. Rồi em quay mặt đi, có khi cười, có khi giấu
những giọt nước mắt lặng câm. Với thái độ không vừa chấp nhận cũng không vừa phản
đối. Vì đó là em...!!


Để
rồi mọi thứ em nút lặng, khóc ngay cả khi cười.


Rồi
tự nhiên cũng thấy thèm một bàn tay nắm. Tiếng điện thoại í ới mỗi đêm về, những
tin nhắn vu vơ…


Mệt
mỏi. Đi đâu cũng chỉ có một mình. Bơ vơ và lạc lỏng. Yêu thương được đổi lại vị
đắng. Sống thế nào cũng không được, thế kia cũng xong. Người thì bảo “khắc nghiệt”,
người thì bảo tiêu cực. Ngày nào cũng có chuyện phải nghĩ, phải lo. Sống lúc
nào cũng chật vật đến ngặt thở.


Thấy
sao kiếp sống luôn cứ phải tính toán, nặng gánh ưu trần thế. Mệt mỏi lắm rồi…


Mọi
thứ nhạt nhòa. Có vị đắng. Không có cái gì cho riêng em.


 

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Gió hoang...!!

Em ước mình là cơn gió. Gió thoảng bên đời nhẹ nhàng, lặng lẽ. Gió mãi một đời đi hoang. Em không muốn mình mãi là cánh chim lạc loài, cứ mãi đi tìm nơi trú ngụ. Đôi cánh em bay đôi khi cũng có những quãng gấp khúc, mệt nhòa.

Bên đời rồi ai cũng có những bước chân mỏi mệt. Vậy mà, em sao? Mỏi mệt lâu rồi, cứ mãi lao vút bay mãi, bay mãi chẳng thấy bến bờ mà khi đó đại dương bao la cứ thăm thẳm mịt mùng. Em à! Đâu là bến là bờ… Là đi và đến…

Em không phải là cô gái hay mơ mộng, hay gởi hồn mình cho những câu chuyện cổ tích thần tiên hôm nào còn loắt choắt. Đã qua rồi, của ngày hôm qua rồi! Em đến – và em đi, mỗi nơi như một chốn dừng chân phiêu lãng cho kiếp rong ruổi của mình ở đời này chăng? Hôm nay em đến với những lơ ngơ và chút trãi nghiệm nhỏ nhoi, chỉ vừa đủ để ghi lại chút khoảng khắc mỏng manh như làn khói. Bậc thang chờ đón em ở chân trời, có hay không? Như những bậc thang, em lại cứ bước từng bước một mà chẳng biết đích cuối cùng là gì, mà bậc thang phía trước có gì. Cứ như thể em đang bước bậc thang này để tiếp bậc thang tiếp theo như một lực đẩy mà chẳng có gì liên quan với nhau.

Phải chăng, thời gian và không gian là một chuỗi dài những bậc thang. Đời người có hay chăng như thế??? Có thể hôm nay bậc thang tiếp theo là điểm dừng, là mục đích cuối cùng nhưng khi lên được bậc thang ao ước lại muốn lên bậc thang trên nữa. Mục tiêu đặt ra cũng thay đổi tùy vào khoảng thời gian và không gian mình đang đứng. Sân ga hành trình cứ đặt mỗi con người cứ bước, cứ bước… - cái quan điểm cá nhân lãng xẹt của riêng em mà thôi!! Nhưng ít ra không có bậc thang nào là cuối cùng nhưng mỗi con người sẽ chọn cho mình trong hàng ngàn bậc thang kia để dừng chân và cũng là mục tiêu của mình đã hoàn thành với sự cố gắng, trăn trở, quyết định khó khăn.

Em. Cứ lao vút trong sự mờ ảo của sương mù, không tìm cho mình một hướng đi. Mãi lạc lối với cái vòng lẩn quẩn. Em là gió chăng? Cứ mãi chờn vờn mà không tìm được điểm xuất phát và kết thúc, cứ lưng chừng, lưng chừng đển ủ ê. Để em hiểu hơn đến tận xương tỷ, chết thì quá đỗi dễ dàng mà sống thì rất khó.

Em mong manh, dễ vỡ lắm! Đừng cáo buộc em khó hiểu, phức tạp. Không đâu nhé, em chỉ hơi điên loạn và lộn xộn chút thôi bởi người ta cứ cố nắm em trong tay. Nhưng em là gió mà, thích lãng du nên đừng cố trói em, chút riết chặt cũng làm em đau đớn, tan nát và mất dần đi mà thôi. Em cứ hay than vãn, cứ nói đến những thứ mất mát. Mà hình như em mất mát dần đi chính mình, ngày một cứ bào mỏng mình trong sự héo úa…

Em thấy mệt mỏi và chán chường ghê gớm. Bước chân em có dừng ở một nơi yên bình hay không? Hay cứ mãi phiêu lãng trong chốn cuồng phong. Gió mãi là đời gió đi hoang…???

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Có lẽ..

 

Chung chiên một ngã đi. Lạc lỏng.


Tát cả đổ vỡ một cách loảng xoảng trước mắt. Khó
khăn lắm mới bắt đầu một cuộc sống đơn độc nơi đất khách. Bất cần.


Có bao lần ý nghĩ trong đầu. Không cần ai, trừ cha mẹ
là người sinh mình ra.


Tôi. Một đứa con gái rất khắc nghiệt. Bao lời nói đã
buông lơi trước mặt. Ngoảnh mặt đi với dòng nước mắt nút ngược vào trong. Tôi,
ích kỉ. Lúc nào cũng chỉ biết đến mình. Mọi lời lẽ trở nên vô thanh.


Buồn. Đau. Tất cả là riêng mình. Không có ai đâu tôi
à!! Người tưởng rất thân bên cạnh cũng đang buông lơi những lời lẽ kia, những
mũi dao đang dâm xoáy vào tim một cách bất nhẫn.


Chỗ trống trong tâm hồn ngày một rộng hoác. Cuộc vui
đã tan và người đã xa… Khoảng trống thật đáng thương, chằn chịt vết thương, những
dấu vết rạn vỡ đến cùng cực. Tia nhìn soi vào nhau chát chứa.


Người rồi cũng thế cả thôi. Cũng dối gian không khác
gì nhau. Người rồi cũng thế! Cũng làm nước mắt mình rơi ướt gối một chiều mưa.


Thà đừng gặp nhau, đừng đến để làm gì. Thà đừng làm
cho người khác trong lặng lẽ, câm nín mọi lời lẽ dày vò. Thà cứ như bao con người
khác, yếu đuối thì yếu đuối. Buồn thì khóc, vui thì cười thì có lẽ đỡ đau. Đỡ
phải chen vào lòng những nghĩ suy.


Cố làm ra vẻ bất cần để rồi nhận lấy gì, không gì cả.
Tất cả còn tôi, đơn độc trên con đường ngược nắng, ngược mưa.


Thôi thì,  những
vẫn vơ thế thôi lại khiến lòng mình tan ra trong dằn vặt.....giá mà đừng có bắt
đầu. Thì kết thúc kia chẳng có dấu ngoặc để cộng hưởng cho tròn câu. Vệt buồn
không loang lỗ nhiều hơn phút chốc, mà tàn vào đêm gặm nhắm trái tim sầu.


Thà đừng bắt đầu để chẳng có kết thúc nào không
thành câu.


Loảng xoảng rơi vỡ òa. Chỉ có ta trên con đường này
tôi. Phải đi thôi. Bất cần…





Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Miền hoa cải...


Dạo
này mình hay có thói quen lẩn thẩn đi nhìn từng ngọn cây cọng cỏ. Có lẽ, từ hôm
chuyển sang chỗ trọ mới. Cái khu chuột của bao người tha phương đổ xô về Sài
thành kiếm cơm. Đủ mọi nghề, từ lượm ve chai, vé số, ăn xin đến cả công nhân,
sinh viên,… Những chiều lang thang trên con đường đất đá ghồ ghề, thấp thoáng
có vài cái bếp củi được nhen nhóm. Vài con gà chi chiết bới rác. Tiếng trẻ con
cười đùa với gương mặt lấm lem bụi đất.


Cơn
gió chiều thoáng qua lẫn mùi khói của bếp xập xệ làm tôi cứ ngõ mình lạc ở một
góc nào ở quê. Cái mùi khói bếp làm tôi nhớ nhà, nhớ quê. Nhớ mùi khói bếp nhen
nhóm sớm khi trời còn tờ mờ sang. Cái nắng vàng trãi dài trên con đường đất bên
cạnh có con kênh nước chảy lửng lờ. Nhớ cơn gió thổi lùa mái tóc mang cả mùi
tanh của bùn đất, mùi lúa non xanh rì. Vị quê. Mùi quê. Nhớ tháng 3 mùa hoa cải
trên khắp nẻo đường quê.


Tháng 3. Khi cái gió mới gấp ghé ngoài hiên, những
hoa mai, hoa các còn vãng lại sắc ngày xuân thì cũng là mùa cải ngồng. Lâu lắm
rồi trong kí ức tôi đã bén quên đi hình ảnh hoa cải nhuộm cả nắng vàng.


 “À ơi... hoa cải lên trời, rau răm
ở lại chịu đời đắng cay”...


Tôi
nhớ  những ngày ở quê khi trời còn rét mướt,
má đem cải hủ được hạt hoa cải ở mùa cũ đem rải dài trên từng luống, hay xen lẫn
cùng từng rãnh đậu phộng ở thổ.  Để rồi
luống cải cay cho những hoa vàng rực. Cải củ cho những  bông hoa trắng tinh khôi… Chỉ vài ngày sau
gieo hạt, những mầm li ti đã bật mình thức giấc đến ngỡ ngàng.


Thật
kì lạ cái màu vàng hoa cải. Li ti vàng ngập cả khắp lối đi trên mọi đường quê,
vàng rọi trong cái gió nồm ngan ngát, rực rỡ long lanh những buổi sớm mai. Như
ai đó đem nhuộm vàng trên mọi lối, cái màu vàng lung linh, trắng tinh, mong
manh và run rẩy trong cái gió mồm của mùa.


Không
biết, có phải hoa cải đẹp khi ở bầy đàn? Mải mê với cái vàng rỡ, trắng muốt,
khi ta tách những chiếc hoa thấy quá đỗi bình thường khi cầm trên tay. Khi cầm
cả một bó trên tay mới thấy nó thật rạng ngời. Từng cánh hoa li ti, bé nhỏ được
từng bẹ non nâng đỡ. Đi giữa mùa hoa nghe cái vị ngai ngái của cải ngồng, quần
áo lấm tấm những bụi hoa vàng.


Tháng
3. Mùa hoa cải nhuộm vàng cả cánh đồng quê. Hoa cải như xoắn xít lấy bước chân
của kẻ tha phương một miền yêu 
hương, một nỗi nhớ ở miền xa…


 

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Tát.

“B…ố…p…” Khuôn mặt không một chút sắc thái. Ánh mắt
trân tráo nhìn.


Chỉ vọn vẹn một câu “Sức có chừng ấy à! Thế thì nhẹ
quá…”


Mắt vô hồn nhìn thẳng vào khuôn mặt kia. Thách thức.


Một cái tát nữa cũng đủ để cái đầu quay sang một
bên. Tay sờ lên khuôn mặt. Rát Bỏng. In hằn đủ 10 bàn tay lên hai má. Khuôn mặt
lạnh lùng. Vẫn nhìn trân trân. Không nói một lời.


Người kia bỏ đi. Khụy nhào ngồi một góc. Hai con mắt
ráo hoảnh. Cười khẩy.


Vệt tát hằn trên khuôn mặt. Sau một đêm chỉ còn đỏ
ngàu. Không một lời nói…


Cái tát đau thật, nhưng cái tát ở trong lòng còn vằn
vện đến bao giờ…!!