Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Tát.

“B…ố…p…” Khuôn mặt không một chút sắc thái. Ánh mắt
trân tráo nhìn.


Chỉ vọn vẹn một câu “Sức có chừng ấy à! Thế thì nhẹ
quá…”


Mắt vô hồn nhìn thẳng vào khuôn mặt kia. Thách thức.


Một cái tát nữa cũng đủ để cái đầu quay sang một
bên. Tay sờ lên khuôn mặt. Rát Bỏng. In hằn đủ 10 bàn tay lên hai má. Khuôn mặt
lạnh lùng. Vẫn nhìn trân trân. Không nói một lời.


Người kia bỏ đi. Khụy nhào ngồi một góc. Hai con mắt
ráo hoảnh. Cười khẩy.


Vệt tát hằn trên khuôn mặt. Sau một đêm chỉ còn đỏ
ngàu. Không một lời nói…


Cái tát đau thật, nhưng cái tát ở trong lòng còn vằn
vện đến bao giờ…!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét