Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

Lặng lẽ mùa sang...

Tháng Tám rồi sao? Tháng Tám rồi sao? Ngỡ ngàng.


 Những tờ lịch lâu ngày
không được dở bỏ đã ứ lại. Mới ngày nào giờ đã đã sang giữa tháng Tám. Nhanh
quá đỗi, có níu kéo cũng không kịp để quay về. Nhiều khi tưởng rằng đã quên
nhưng quá khứ vẫn còn đâu đây.


Tháng Tám lại về bên kia cánh cửa, chỉ cần hé mở nhẹ nhàng đã
nghe hương gió chuyển mùa đã về lùa vào mắt, cuốn vào lòng. Hắt từng vệt nắng
mùa hạ còn sót lại. Thế mà em chẳng nhận ra dấu hiệu của chuyển mùa, chẳng hay
biết Tháng Tám đã về bên từ lúc nào!


Cuộc sống là những dư âm của tàn phai không ngủ yên. Tưởng đâu
lòng mình đã “thật ngủ yên”, ngỡ đâu tình đã trốn sâu cùng quá khứ. Nhưng không…
Vẫn còn đây, đã về đây. Chênh chao…


Người ta cứ lạc nhau vì duyên còn xa lơ xa lắc, đi rồi về, về rồi
đi. Thời gian phủ bụi góc tâm hồn. Mùa về vội quá hay lòng người ngủ vùi bấy
lâu, bây giờ giật mình bởi gió mùa đánh thức. Uhm, thì phố vẫn rộng, người ta vẫn
mải miết hoang hoải tìm nhau. Tìm người không thấy đâm ra mơ hồ nhung nhớ. Cảm
xúc tưởng đâu đã ngủ quên.


Ngang phố chiều nay, sắc tím của bằng lăng còn sót lại chút màu
phai nhạt như chừng níu kéo tháng ngày hạ đang dần trôi đi. Sắc vàng rơi
nghiêng của những cánh điệp, Osaka. Để hương hoa sữa nơi đây len lén tỏa hương.
Những cơn mưa khẽ khàng làm cánh hoa nhạt màu.


Em nối những giọt buồn lăn dài trên gò má. Nối những đêm dài bằng
giấc mơ đi hoang. Nối những cô đơn theo hương gió mang cái lạnh kéo về.


Yêu thương xa rồi còn đâu. Người đi bỏ lại em nỗi nhớ. Mùa hoa
mùa cũ. Hoa sữa lại về với mùa yêu thương. Cái lạnh trở dần về đêm nao lòng.
Còn nhớ không anh? Tháng Tám ta yêu nhau trong vội vã. Núi Nhạn vẫn lặng lẽ đứng
đó, cánh hoa sữa rơi vương vãi góc phố, hương hoa ngào ngạt lẻ loi đến tội nghiệp.
Còn nhớ không anh? Ngày đó cũng mưa, cũng gió, cũng một nỗi buồn, cũng hương
hoa mùa thu…


Một người đi và một người ở lại. Níu kéo gì cho mối tình đã đi
vào dĩ vãng. Tất cả nhạt phai khi từng mùa tới rồi đi, em nối dài những đêm
khóc một mình. Khi những tháng ngày nối tiếp nhau đánh thức những hoang dại của
đời con gái ngô nghê.  Giấc mơ rơi rụng. Anh
đã bên mình một nửa yêu thương trọn vẹn, đong đầy.


Em bước vào lòng phố tìm anh, và anh ở đâu? Hoang hoải. Gió khẽ
rít những bẽn lẽn, bước chân nhạt nhòa. Vấn vương buốt lạnh bởi giọt mặn đắng
khóe môi. Em lưu luyến kéo mình theo những yêu thương chờ đợi, theo từng bước
chân đi qua những mùa yêu.


Những bước chân ai ghé ngang qua phố, lời yêu thương ngọt ngào rồi
thì thầm trao nhau như thế. Duyên tình tan hoang, tìm người sao xa vắng. Đôi
chân trở nên bé nhỏ, nhân tình thế thái miên man…



Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

Gió bụi Tây Ninh

Ồn ào của Sài Gòn làm cho tâm hồn mệt
rủ rượi. Để rồi bỏ mặc mọi thứ, đột ngột sáng dậy từ 3h sáng chuẩn bị đồ đi leo
núi. Xuất phát từ SG lúc 4h sáng, mọi thứ còn đắm mình trong giấc ngủ lưng chừng
của phố trở về sáng, những chuyến xe vội vã gánh hàng của nậu buôn, tiếng còi
xe tải huýt dài. Càng xa dần thành phố, thấp thoáng màn sương lãng đãng lơ lửng,
khói bụi lùi lại phía sau.


Đặt chân đến Tây Ninh khi trời vừa mờ
sáng. Màn sương càng dày đặc. Hai bên đường là màu xanh của hoa màu, cao su. Cảm
giác như đang tìm về quê. Mình muốn hét thật to để gọi “quê nhà ơi, ta nhớ lắm…!!”.
Màn sương có lúc dày đặc, đường đi lắm ổ gà có lúc giật mình bởi ổ gà.


Nghe chỉ dẫn của chị thì cứ chạy xe
bon bon đi, khi nào thấy núi là đã đến nơi rồi đấy. Vừa chạy xe mà đầu óc nghĩ
lại quãng thời gian đã xa của ngày hôm qua, nếu bây giờ còn làm công việc mình
thích thì việc đi bụi như thế này sẽ là thường xuyên. Cảm giác thấy tiếc cho
chính mình. Nếu mình biết tự tin thể hiện năng lực và khả năng trước người khác
thì có lẽ giờ cũng không phải sống trong mỏi mệt.


Ngay từ ngày còn nhỏ, tôi cứ tự hứa với
mình, dù sau này có làm việc gì thì cũng cho phép bản thân mình đi đến những mảnh
đất nghèo khó, hiện đại trên dãi đất hình chữ S. Đôi chân dường như không biết
mỏi khi được đi. Đến nơi nào tôi cũng thấy đẹp, hít thật căng lồng ngực  cho đã cái gió mới, mùi đất mới khi được đặt
chân đến. Dù nơi đó buồn thiu cô quạnh bởi núi non trùng điệp hay được bọc mình
bởi những kênh rạch chằng chịt của sông nước. Đêm nghe từng hơi thở của tiếng đất
và cây trở giấc, tiếng hợp ca của bầy côn trùng bì bộp văng vẳng bên tai, nghe
tiếng trẻ con khóc, tiếng ru ầu ơ, tiếng thở dài của cuộc sống nhà nông trong
chật vật miếng cơm, cái tiếng buồn rơi lặng lẽ…


Tôi thích những chuyến đi miệt mài bằng
xe máy, để nhìn cho no con mắt ngọn cây cọng cỏ trên từng nẻo đường. Nhưng càng
đi dù hết mảnh đất đó vẫn thấy còn có gì đó rộng lắm, cảm giác cứ xao xuyến còn
nguyên vẹn dù đã xa, đã vãng. Đến nơi đâu tôi cũng đeo cho mình một mặt nạ mới
để thấm hết vẻ đẹp nơi mình đang đứng, càng thấm thía về nỗi nhớ quê nhà vời vợi.


Về Tây Ninh tôi được đắm mình trong
cái nét quê chân chất, cái nắng gay gắt 
(nhưng chưa bằng nắng miền Trung đâu
nhé) tắm lên da, lên mặt tưởng chừng như gạt phăng cái niềm háo hứt trong lòng.
Để đến khi chạm đến những thân cao su đang tràn trề nhựa tôi mới chạnh lòng
nghĩ đến “đời người đời cây và mảnh đất tạo nên khí chất con người”. Cát bụi
quyện chặt với gió sa trong làn da ngăm đen rắn rỏi của con người Tây Ninh.


Bước chân run rẩy bởi những bậc thang
lên núi lại làm cho mình thấy nhỏ bé trước mọi thứ. Hơi thở đôi khi trở nên khó
nhọc bởi sự cheo leo lựng chựng của đường đi lên núi. Khi đứng trên núi nhìn xuống
thấy mênh mông một màu xanh bao bọc của ruộng đồng, nhìn lên thì mây ấp núi, cảm
giác bình yên rất đỗi. Muốn bỏ xa mọi thứ ở cuộc đời đầy cám dỗ mà gởi mình để
làm bạn hằng ngày với núi rừng với tiếng kinh gõ mỏ hằng ngày… Nhưng điều mình
muốn chắc gì đã được, nên đôi khi ngụy biện lòng đó là “số phận”.


Một ngày với gió bụi mờ. Đời là những
chuyến đi không tên.


Dù muốn viết sạch mọi cảm nghĩ, cảm
xúc nhưng đành gởi gọn lại lòng mình.


 



Mây ấp núi



Khung cảnh nhìn từ núi xuống