Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Khép lại....

Thôi anh nhé! Người cứ quay lưng đi về con đường hạnh phúc riêng mình. Bình yên cho người, xin đừng ngoảnh mặt lại con đường mưa bụi ta vẫn đợi bấy lâu. Bỏ mặt riêng ta đẫm mình trong những giọt mưa buồn, người hãy quên lời nói yêu thương hôm qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi người rụt rè kéo ta về bên, đủ làm ta hạnh phúc trong một phút giây. Người cứ đi xin đừng dằn vặt một phút giây nào, dẫu trong lòng réo gọi, bởi đó là những yêu thương của một người đàn bà 30 mươi dành cho người.


Những yêu thương ta trao người từng ngày qua rất thật, để rồi hôm nay cần phải quên để quay lưng, trả người về chốn hạnh phúc quây quần, nơi người kia của anh ngày đêm ngóng đợi. Mưa giăng lối ta về, nắng vẫn vàng trong trên con đường, ta quay lưng từng ngày vật vã sống, cười, khóc bước qua nỗi đau để yêu người, dù đấy chỉ là một lần, và ta hạnh phúc trọn vẹn trong một khoảnh khắc mong manh.


Người cứ hạnh phúc đang đón đợi, quên đi một người đàn bà cô đơn như ta với những khát khao yêu thương đến cuộn cháy lòng và đã cháy lên rất thật khi bên người. Người đàn bà trơ lì, chai cứng, nhạt nhẽo, cũng ngọt ngào nhưng cũng rất là đắng chát. Ta vẫn là ta cô độc, mong manh đến tội nghiệp, người lướt đi qua ta bằng con mắt thương hại nhưng đâu biết rằng ta đã tôi luyện mình thành một thanh sắt nguội  lạnh. Chính người lại làm cho ta chấp nhận làm người tình không danh phận lầm lũi đi bên cạnh đời anh, góp nhặt yêu thương từ vết thương lòng mà ngày hôm qua đã bắt đầu chai đi. Bởi yêu thương nhiều, nên nhìn nhau trong im lặng, để ta lấp đầy chỗ khuyết mà người đang thiếu, buồn chán và cần đến ta trong giây phút yếu đuối của một người đàn ông lúc đó. Rồi hôm nay ta cần phải buông tay để người về bến bờ riêng của mình, người sẽ để quên ta bên đường lăn lóc, chật vật một mình trong nỗi cô đơn, rồi thời gian người cũng sẽ quên ta trong cuộc đời còn lại. Lúc này anh cần về bến đỗ mà tuổi trẻ với những bước chân mà có lúc bên ta đã bị lãng quên, khi hư danh, con ngựa trong người đã chùn chân thì bến đỗ cuối cùng anh cần đến không phải là ta hiện tại hôm nay, mà là chị ấy sẽ kề cận người với những bước chân con lại.


Chấm dứt cho một cuộc tình, chấm dứt cho những tháng ngày bình yên hạnh phúc sẽ phải trở thành quá khứ. Bàn tay ta buông nhẹ bẫng, tội gì ta cứ phái cố siết chặt thêm sợi dây đã đến lúc căng trên ngọn lửa sắp tàn!. Chấp nhận nhìn anh đi trên chiếc bóng tình yêu của những ngày hạnh phúc, tình yêu ta giờ cần phỉ nằm vùi sâu trong cát. Bởi không có hạnh phúc nào là mãi mãi? Ta kiêu hãnh nhìn anh đi qua mà không rơi nước mắt. Yêu thương muôn đời không có tội, chỉ có con người tự tay giết chết nó đi từng ngày, yêu thương nằm gọn trong tay mình, trong khả năng định đoạt đã không nắm lấy mà lại ném nó đi xa.


Người đi nhé! Và giờ đây ta cần một sự thoát ly cho bản thân, không thể cứ chờ đợi những ban phát yêu thương từ người như một kẻ ăn xin ngửa tay chờ đợi sự bố thí. Cười đi và quay bước. Chúng ta mãi là hai bờ của dòng sông, cách nhau đôi dòng nước nhưng cứ chấp chới. Khép lại một tình yêu thương gay gắt!!


Lời cuối cho người đi. Khép lại yêu thương trong ta dành cho người từ đây…


 


 

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Nhắn tuổi 20!


Bạn ơi
nhìn xem kìa con ốc đang ngủ say giấc.

Say trong giấc mơ quên tháng ngày dần qua

Sợ hãi cả đời, rụt vai cúp mắt không làm chi hết,

Quanh năm tối tăm biết mặt trời là gì.

Đừng các bạn ơi, đừng như con ốc sống đời lẻ loi,

Cho đôi mắt đôi tay ta không thừa


Này bạn ơi, chớ quên ta đang tuổi hai mươi,

Chớ ru ta như là con ốc đó

Cùng chen vai nâng cuộc sống với bao niềm vui

Này bạn ơi, chớ quên ta đang tuổi hai mươi

Chớ ru ta như là con ốc đó

Để có ích mỗi giây phút trôi qua từng ngày


Hãy cầm lấy từng phút giây

Xin đừng xin đừng đánh rơi

Tuổi hai mươi !


Những ngày vừa qua, trạng thái mọi thứ vỡ oà trước mắt làm cho tinh thần bấn loạn. Cảm thấy mọi thứ trước mắt mắt mình mịt mù, không biết đâu là con đường cần phải đi. Khóc, cách duy nhất để tôi xoa dịu nỗi lòng của mình khi mà không biết cần phải chia sẻ với ai. vô tình nghe được bài hát "nhắn tuổi 20". Bất chợt hình ảnh con ốc trong bài hát sao giống mình quá vậy! Tuổi 20 mà tôi đã đánh mất đi nụ cười, thay vào đó là nỗi buồn triền miên chất chứa đầy trong lòng, cứ khư khư bó buột không chia sẻ với bất kì ai. Dồn nén quá nhiều, cảm giác mệt mỏi, bế tắc khiến cho tinh thần bấn loạn.
Không một chút niềm tin vào ngày mai, suy sụp tất cả khi nhìn quanh mình chỉ là bóng tối. Bắt gặp nụ cười hồn hậu của cụ già bán vé số ngồi trên chiếc xe lăn, nụ cười của những em bé đánh giầy,... Tụ nhiên thấy có lỗi với chính mình, tại sao tuổi 21 mà lại ít có nụ cười của bản thân đến vậy!
Đã đến lúc tôi cũng cần phải biết yêu bản thân mình một chút rồi!!!

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Miền vô định...!!!

Tự
nhiên thấy trống trãi kỳ lạ!! Những ngày này ta sống không phải suy nghĩ nhiều,
cứ vô tư trong từng ngày trôi qua. Dẫu rằng có những chật vật đời thường trong
cuộc sống. Đôi khi chính áp lực từ mọi điều ta cứ dồn hết vào bản thân, cảm
thấy mệt mỏi và chán chường không còn chút niềm tin vào điều gì. Vô tình như
thế đã dấn chìm bản thân trong hố sâu của vỏ ốc đơn độc và mệt mỏi. Có lẽ nụ
cười là điều cần để xoa dịu mọi thứ, nhìn thẳng đón nhận cuộc sống.


Tháng
mười hai. Sắp kết lại một năm nữa. Bàn phím thời gian cứ gõ từng điệu nhịp
nhàng uyển chuyển, còn con người thì lại cứ mai suy tư bao điều, cuộc sống và
bản thân. Tự nhiên thấy hụt hẫng điều gì đó mà tôi vô tình đánh mất mà không
hay!? Nụ cười hay sự hồn nhiên trong niềm tin cuộc sống. Cảm giác tủi thân về
mình lấn át quá nhiều rồi tự co cụm trong cái vỏ ốc vững chắc để không cho mình
một va chạm đau đớn nào. Biết cần một sự đổi mới về chính mình để rồi những cảm
nhận cuộc sống xung quanh cho ta bao điều mới mẻ. Giây phút sống không suy tư
như thế này có được lâu không nữa, giữa chốn trời xa lạ, không bạn bè, không
người thân nhưng vẫn cứ vô ưu từng ngày trôi qua.


Ngày
và đêm, 24 h mỗi ngày. Nhịp điệu đều đặn. Phố thênh thang, vòng bánh xe cứ lao
trên đường. Và nơi nào đó vẫn chỉ có bóng dáng của chính mình trong sự cô độc
một mình.


Yếu
đuối, tự ti hay tự tìm cách trốn tránh bằng cách xây nên vỏ bọc???


Em, thèm khát
yêu thương đến tội nghiệp, để đôi lúc dịu dàng và cũng đôi lúc em trơ lì, chai
sạn và mất cả lòng tin. Em sợ những yêu thương giả tạo va vào, rồi vụt lấy đi
tất cả những thứ yêu thương vừa nhen nhóm đó, nên em co mình lại, xù lông với
tất cả mọi thứ, để rồi lạnh lùng, hững hờ với tất cả mọi những gì bên mình.


Em chật vật với
những day dứt trong sâu thẳm, nỗi buồn len lõi, cảm giác tủi thân vây kín. Vẫn
biết ở cuộc sống này, nỗi đau của con người là vô tận, những được mất ở đời
bỗng chốc hư không, mọi thứ hư thực đều trở về nguyên sơ là cát bụi. Con người
đôi khi cũng cần biết chai đi, sẽ biết cười trước những cay nghiệt của cuộc
đời, để biết đón nhận tất cả mọi giông bão gió đổ ập mà không hề khóc than. Em
hiểu bản thân cần phải thoát khỏi vỏ ốc, được một phút cố gắng thoát thì lại e
dè, và càng chui sâu trong vỏ bọc. Đôi lúc em đã khóc, khóc toáng trong đêm
khuya để át đi mọi hờn tủi trong lòng đang trào dâng. Càng khóc em càng thấy
mệt mỏi, lại suy nghĩ nhưng vẫn bế tắc đến vô vọng, em yếu đuối đến vậy!!


Những mùa đi
qua, em am thầm chôn chặt mọi thứ trong lòng, đôi khi cũng muốn từ bỏ những day
dứt để được vô tư sống đúng với cái tuổi của mình hiện tại. Vậy mà không. Em
vẫn thế, vẫn chôn chặt mọi thứ, chôn chặt tự rất lâu, lầm lũi và đơn độc gặm
nhấm sự âm ĩ nỗi lòng, chai sạn và mất cảm giác tin yêu. Em với những bước chân
vô định đi về phía con đường có cánh đồng lầy đầy bùn, cứ như vậy như một chiếc
bóng ngu ngốc, vô cảm nhất trần đời.


Ngày
mai, ngày kia, ngày kia nữa, con đường em đi có khác không? Hay mãi là miền vô
định!? Nước mắt không thể cứ rơi như những ngày mưa vẫn kéo dài vô hạn trong
mùa nước. Khóc như một sự yếu đuối, như bản thân đang cần sự thương hại che
chở, nhưng em không cần sự thương hại từ ánh mắt của bất kì ai. Em muốn trôi và
ngủ thiếp đi trong chai lì của sự khô cứng, không nước mắt và sẽ không một giọt
buồn nào rớt xuống. Em im lặng!


Vậy thôi em ơi! Một miền vô
định cần bước đi để vượt qua…