Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Tuổi 20 và tuổi 30



“Nếu bạn kết hôn ở tuổi 20 là bức tranh hoàn hảo nhất cho bất kì một người đàn ông nào muốn kết hôn với họ (…) Kết hôn ở tuổi 30- Nếu bạn muốn một tình yêu vững chắc. Nếu bạn muốn khẳng định mình. Nếu bạn không muốn bị khủng hoảng kinh tế. Nếu bạn muốn xây dựng một quan điểm đúng đắn về hôn nhân, họ có cái nhìn sâu sắc về hôn nhân, về gia đình; Nếu bạn không muốn hối tiếc, tuổi này bạn đủ thời gian và kinh nghiệm để chọn cho mình một người có thể cùng bạn đi suốt cuộc đời". Không biết những câu này từ đâu, mà tôi lại chép nó vào một cuốn sổ tay luôn mang bên mình.


Còn tôi thì chưa cho mình một điều gì hết, nhìn tình yêu của những bạn bè xung quanh, bỗng nhiên nghĩ: Tình yêu 20 nồng nhiệt, đắm say, nhưng cũng đầy nông nổi và cảm tính. Yêu hết lòng và trọn vẹn, đẹp, mong manh và dễ vỡ. Tình yêu ở tuổi 20 trong sáng, chưa nhuốm màu, đầy thánh thiện; Tình yêu ở tuổi 30, nồng nàn, sâu lắng hơn, đã có dự già dặn và chín chắn trong cách nghĩ, thể hiện tình yêu dành cho nhau. Tình yêu 30 mang tính ổn định, lâu dài gắn bó. Tình yêu 30 không có sự đổi thay, hơn hết là sự muốn kết thúc bằng mái ấm gia đình, là tiếng cười bi bô của trẻ con. Tình yêu 30, cẩn thận, kín đáo, phân biệt rạch ròi giữa trách nhiệm và quyền lợi.


Trong mỗi cuộc tình để đi đến hôn nhân luôn lắm thử thách. Có bao buồn-vui-hạnh-phúc, nụ cười-nước mắt luôn song hành với nhau. Trên mỗi chuyến tàu đều có hình ảnh đan xen nhau, có người thì hạnh phúc có một người bên cạnh cùng đi, có người thì chỉ có bạn đi cùng được một chặng đường ngắn, có người thì chỉ một mình trên con tàu. Con tàu cứ mãi miết chạy để đi tìm sân ga, hành khách khi đến sân ga thì cũng có cảnh ồn ào hạnh phúc xen lẫn, cũng có khách dừng trên sân ga chìm trong sầu buồn, lặng lẽ... Và như thế ta thương nhiều hơn ở mỗi con người trong cuộc đời này, bởi lý do nào đó đã để lỡ duyên, lỡ thì con gái, thường tỏ ra khó tính. Họ vốn thấy mình đã lỡ chuyến đi trên con tàu và vẫn không có một sân ga nào, cố tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc nhất.


Đơn giản con người luôn tìm cho mình một hạnh phúc, và muốn làm trọn thiên chức cuộc đời ban tặng, nhưng sao lại quá gần nhưng lại đỗi xa xôi... Sân ga nơi mình ao ước, một thiên đường mà luôn muốn hướng tới, mong chờ và hy vọng sẽ là hạnh phúc chờ đón.


Sẽ không ở tuổi 20, tình yêu sẽ đẹp nhưng dễ tan vỡ, bởi sự trao trọn "tình". Có ai đó chỉ xem mỗi dạo chân trong nhiều mối tình qua đường, chóng vánh, thỏa mãn thích thú của bản thân, kiểu dừng chân chốn ven đường, tình như làn gió mà thôi. Vậy tình yêu ở tuổi 30 sẽ như thế nào...? Và mơ về người ở nơi kia xa lắm. Một mình lủi thủi, tập quen với cuộc sống một mình, không người bên cạnh, dằn mình thoát khỏi giấc mơ bằng sự lặng lẽ, bơ vơ. Tự phủ cho mình lớp áo để được chở che, trong day dứt khó cất thành lời...!??


Còn tôi đang khô cạn dần cảm giác, tập cho mình thích nghi, sự chai lỳ với mọi thứ Chợt thấy sao nhiều người đề cao cái "tôi", ngộ nhận tình cảm trong suy nghĩ nông nổi, chẳng đi đến đâu. Mà đúng ra tôi đâu có thể thay thế suy nghĩ của người khác mà thay đổi, chỉ im lặng nhìn, không biết sẽ trượt ngã đến đâu? Xin sự thức tỉnh để đừng quá mông lung với cái chết của chính mình tạo nên...!!


Em cũng đơn giản, không ngờ đôi khi lại dễ vỡ, có lúc chỉ vì câu nói của người khác dù vô tình hay cố ý, em luôn nhận sai, nhận cái xấu về mình, để rồi dằn vặt, có khi mất ngủ chỉ để nghĩ trong một mớ mông lung. Hình ảnh, câu nói cứ mãi quẩn quanh trong đầu, đôi khi nhắm mắt lại là nghe văng vẳng bên tai, giật mình thức giấc ngơ ngác. Bây giờ điều đó em xin trả lại tất cả, tìm cái "bản ngã" của mình bấy lâu đã cố giấu. Nơi em đặt chân đến đáng ra nó chẳng phù hợp, sao không tự mình cứu mình mà cố đứng lại, đánh rơi cái "bản ngã" của mình rồi chăng?


Em đi lấy lại "bản ngã", khi em vô tình đánh rơi. Tôi trả lại "bản ngã" cho mình ngay bây giờ cho thời gian cuốn đi, cả cười-khóc, điên cuồng dở người, sự cau có, gay gắt, hời hợt, cả cái buồn chỉ vì phải bị phán xét. Xin trả lại hết không để lại một cái gì cả, cả chút thương, chút nhớ, chút mến, chút tủi hờn, ghen ghét, và cả sự lầm lũi, đơn độc. Không phán xét, ưu ái gì cả, vì tôi đã cố tạo sự thay đổi để rồi lãng quên-nặng nề-khó chịu, không suy nghĩ gì nhưng đã dối lòng... Giờ thì phủi sạch, về trở lại là "TÔI" của ngày hôm qua, của cái bản thể vốn dĩ em đã có và cố công tạo nên nữa...


                                                                        ***


Mọi thứ trong tôi giờ sẽ quay lại, tất cả sẽ giờ được gói gọn trong tâm khảm riêng mình... Trả lại cái ngày hôm qua vô tình nhặt được, trả hết để dứt lòng dù buồn một chút... Sợ rồi tiếp diễn, ngày nào đó tôi sẽ vụn vỡ và trượt dài trong con dốc không đứng lên được, ngay lúc này hụt hẫng nhưng đổi lại nhẹ nhàng cho ngày mai. Trả lại hết...



Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Tự khúc dòng sông.


Ai cũng ví đời người như đời sông. Đời người có sự mở đầu và kết thúc, đời người có tuổi và được gắn một số phận riêng. Còn đời sông chẳng ai có thể đoán được tuổi, cũng như tìm sự khởi đầu và kết thúc, nếu có thì hay chăng đó là sự ước lượng. Nhưng đời sông thì lại chứng kiến bao đời người, sự đến và đi bao kiếp người. Sông lặng lẽ mình với dòng chảy cùng với thời gian, như một kẻ lang thang vẫn mãi đi kiếm tìm...!


Ta cứ ngỡ đời sông phẳng lặng với dòng nước lững lờ trôi, nhưng đâu có nghĩ rằng sông luôn cố ôm trọn mọi thứ vào trong lòng. Bên dưới mặt nước kia là những cơn sóng ngầm đang dằn xé, lúc trào dâng, lúc hiền hòa, bao đời vẫn không được sự lựa chọn của kết thúc nhưng sông vẫn cứ chảy và sống hết mình cho cuộc đời sông.


Nhấn chìm bao nỗi vấn vương, để xuôi dòng chảy thiết tha, ngân nga với tiếng lòng của riêng đời sông, bên bồi bên lở, khi đục khi trong. Dòng nước chảy không cần biết độ nông sâu, cứ lững lờ như bước chân phiêu bạt trong cuộc đời, cứ mãi lênh đênh không bến bờ. Dù đi đến đâu, sông vẫn đổ về biển bao la, chảy mãi giữa dòng đời mãi miết không ngừng, thế nhưng sông vẫn bao dung, đầy ắp yêu thương, gói gọn qua từng dòng chảy tưởng chừng như lạnh lùng, vô tâm.


Sông bên đời, một chứng nhân lặng lẽ của bao thăng trầm biến cố đời người, chẳng có một điểm dừng nào là duy nhất, cố định. Tự hỏi: Sông cũng có lúc khóc, tiếng khóc được giấu kín bằng dòng chảy, nhịp chảy nhanh hay chậm, thong thả hay gấp gáp. Gào thét trong những lúc yếu lòng, lúc giận mình, giận đời. Sông vui bằng nhịp sóng nhẹ nhàng hiền hòa, như tiếng reo vui để hòa vào đất trời, giữa cuộc đời hỉ nộ ái ố luôn song hành...


Tình yêu trong sông vẫn đơn giản, bình dị và khát khao tầm thường, lang bạt mà chảy bằng sự mãnh liệt của niềm tin. Non cao bao tuổi là già, vậy sông có già đi chăng...?!! Một đời lãng du, là kẻ chung tình với nhân gian, rửa trôi nỗi niềm, lặng thầm lưu giữ bao chuyện đời, bao kí ức.


Bao gầm xoáy, thác ghềnh, nhấn chìm đi bao nỗi vấn vương để chảy với đời bằng dòng chảy của sức sống mãnh liệt. Đời và sông mãi miết chảy... 





 

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Lắng nghe mưa...!!!

Mưa. Một ngày với cơn mưa rả rích, mang trong mình cảm giác chống chếnh rơi nghiêng. Những giọt nước cứ vô tư đan chéo nhau tạo thành một màn nước trong veo rơi giữa không gian bao la.


Mưa. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc. Tiếng mưa đang tách tách vào khung cửa, mưa rơi trên mài tôn đồm độp âm thanh ồn ào. Nằm nghe tiếng mưa với tâm trạng rối bời không tên. Tiếng quạt rù rì cứ liên hồi những vòng quay, căn phòng bé nhỏ mọi khi giờ nhìn trong đêm tối lại thấy rộng thêm ra. Chỉ lắng nghe được tiếng mưa đang rơi ngoài kia cùng với cơn gió hòa nên bản hòa tấu gầm gừ. Lúc đó chỉ ước thêm có cửa số của phòng nhìn ra bên ngoài thì tốt biết mấy, để ban ngày trời nắng sẽ có ánh sáng hắt vào, mưa có thể nhìn biết trời mưa to hay nhỏ. Khổ nỗi, căn phòng bé tí, cửa ra vào là duy nhất, ngày cũng như đêm phải bật điện và quạt liên tục, cái ngột ngạt nhiều khi đè nắn lên làm cho bản thân có cảm giác khó chịu, muốn cáu gắt.


Trong đêm nằm nghe mưa rơi lại nhớ nhà. Có lẽ, cả nhà giờ này đang say giấc ngủ, mưa đêm nay Ba có ở nhà không? Nhà có chỗ nào dột, tạt mưa không nữa, vì đêm nay mưa và gió cứ gào thét, Ba không có ở nhà thì bóng dáng bé nhỏ của Má lặng lẽ trong đêm, giấc ngủ chập chờn. Ở nhà với cơn mưa to như thế này như muốn xé toạt cái lớp tôn của nhà, tiếng mưa lấn át mọi âm thanh, cứ ù ù khắp tai. Dù thế nhưng vẫn thấy yêu, thấy nhớ ngôi nhà của mình.


Bỗng nhiên trời mưa, kiểu mưa quen thuộc của đất miền Trung làm em quay quắt nhìn dáng cụ già lom khom với đôi gánh ve chai. Gian hàng quán cóc, ven đường xếp lại bên lề với tấm bạc phủ trùm. Chị lao công lại nhạt nhòa trong dòng người với công việc của mình. Gác trọ của em trở nên đìu hiu hơn, âm thanh mưa cứ dội vào làm cho không gian như nghẹn ứ...


Cái kiểu mưa rả rích lại làm em thèm bánh xèo. Nếu như lúc này ở nhà thì có lẽ em đã nói má đi ngâm gạo, xay bột làm bánh xèo. Lúc đó hai má con sẽ xúm xít ở dưới bếp để làm, còn thằng em trai và Ba thì cứ chạy lên, chạy xuống hít hà, nôn nóng trông cho nhanh chứ không chịu nổi sự thôi thúc của dạ dày. Tiếng xèo xèo của đổ bánh, mùi thơm ngây ngây lan tỏa từ góc làm em thấy nhớ lắm. Giờ em mới nhận thấy cái gần gũi quen thuộc trước kia chẳng là gì, để giờ xa rồi mới thấy đáng giá. Kiểu mưa như thế này thì trong xóm nhà nhà làm bánh xòe, có khi 2 ba nhà hùa chung với nhau cùng làm bánh xèo, trẻ con tì lại nao nao đợi trong tiếng cười đùa vô tư, tiếng gọi nhau í ới.


Mưa chẳng là gì? Trời lúc nắng lúc mưa nhưng đôi khi lại làm thay đổi cảm giác của chính lòng mình. Cuộc sống của em thì vui hơn trong cái nắng. Bao lần ghét mưa, không thích mưa nhưng có lẽ em đã quá cực đoan. Vì nếu không có mưa thì cuộc sống này sẽ như thế nào? Những cánh đồng sẽ thiêu rụi bởi cái nắng, cái nóng, những dòng sông sẽ kêu khát đầy thống thiết,... Không mưa thì sẽ có nhiều cái cần chống chọi, khô cằn, và khắt nghiệt đến không ngờ. Mưa và nắng cần có lắm trong đời sống này...

Ngày mưa. Không phải tiếng mưa của quê, với cánh đồng tít tắp, cánh đồng bát ngát, mà là tiếng mưa giữa phố xá, giữa dòng người và xe cộ vội vã. Nhìn mưa và lắng nghe tiếng mưa... 


Đà Nẵng mưa. (20/8/2010)









Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Xin yêu một lần rồi hãy buông...!

Cho em nhé anh! Cho em một lần yêu trọn vẹn rồi hãy buông.
Em là một người đàn bà 30, em ao ước yêu thương của anh như một đứa trẻ con nhà nghèo thèm một que kem, một cây kẹo mút,... Sao tình yêu anh dành cho em lại mong manh đến thế? Sao anh dễ tổn thương, cần nghe những lời ngọt ngào để vượt qua những đắng cay. Sao tay anh không đủ mạnh để kéo em về phía có bình yên, sóng gió cũng chẳng chịu đứng yên để em bình yên bên anh mà em phải gồng mình trong những cơn bão đầy sóng gió.
Trong anh lại không đủ niềm tin, không đủ dũng cảm để kéo em đi trong cơn bão, anh chỉ dành cho một chút tình yêu nhỏ nhoi và dễ vỡ nên em cứ trôi đi. Cuộc đời em cũng cần phải sống cho niềm vui của người khác, đôi vai còn gánh vác cái cuộc đời bể dâu chìm nổi của một đàn bà tuổi 30. Em bé nhỏ lắm, cũng mong manh dễ vỡ, dễ tổn thương nhưng em cố che giấu đi tất cả mà thay vào đó là sự kiên cường, trơ lì những hờn ghen ích kỷ, của những yêu thương đành chôn chặt.
Em thèm lắm một tình yêu đúng bản ngã trái tim em anh à! Tình yêu ở cái thuở ngày xưa, nhưng bây giờ đã xa, mà không em đã để nó trôi tụt đi từ lúc nào. Em đánh mất, từ chối tình yêu bao người, để rồi hôm nay em ngoảnh nhìn mình ở cái tuổi 30 đang đi qua. Em khép chặt con đường yêu ở cái tuổi con gái bằng lối rẽ lặng câm, không một bàn tay ấm, một cái ôm, một nụ hôn, em quay về với nụ cười hoài vọng, khao khát, đớn đau đầy hờn ghen nhưng chấp nhận là người đàn bà 30 chưa tình yêu...Nhưng thực tâm trong lòng tình yêu vẫn sống, vần tồn tại và vẫn không chấm dứt trong lòng.
Yêu anh trong những đêm thức trắng bên trang nhật ký của cuộc đời, cô độc, đơn lẻ và tột nghiệp. Em vẫn giữ cho chính mình cứng cỏi đến không ngờ, chai sạn, trơ lỳ, kênh kiệu với nụ cười và nước mắt của mình. Hơn hết không muốn tựa vai vào người đàn ông nào nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, xấc xược với nỗi cô đơn riêng mình, lầm lũi đầy lạnh lùng.
Bóng dáng mẫu mực hằng ngày của em đầy dấu ấn bao nhiêu thì trong cuộc sống riêng mình lại đầy nỗi loạn và giông bão. Giữ chặt cánh tay anh chẳng muốn buông ra, tách rời, em muốn nắm lấy hơi ấm hanh hao để em được chìm trong một tình yêu trọn vẹn, dù đó là chỉ một lần. Muốn ôm lấy người, ôm thật chặt như chưa bao giờ ôm ai chặt đến như thế. Và em có cảm giác sợ hãi, sợ khoảnh khắc buông tay kia, rồi sau đó cái hạnh phúc mong manh còn sót lại cũng vụt trôi, và em phải quay về đón nhận cái đời thực tại như một định mệnh.
Anh vẽ cho một giấc mơ đẹp nhưng sao quá ngắn ngủi. Sao bàn tay anh không cùng kéo tay em đi về phía có mặt trời, để cho em thêm mạnh mẽ, tự tin vượt cơn qua bão tố tìm đến nơi bình yên, dù rằng em phải bước qua bóng đêm dày đặc, ánh sáng mờ nhạt dần nhưng em vẫn yên tâm vì người đàn ông đã đi bên cạnh em. Em biết cảm giác yêu ở cái tuổi 30, những cảm xúc bối rối, ngập ngừng giữa lí trí và con tim. Em không dám tin nhưng nỗi nhớ và niềm yêu cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy rồi bùng lên dữ dội, không còn nằm trong tầm kiểm soát của em nữa, em đã để trái tim mình gõ nhịp tiếng yêu anh, để cảm xúc thật với chính mình.
Sự lấp lánh mê hoặc của anh như ánh sáng trong sao đêm tỏa ra, em không dám nghĩ nhiều, em không thể nào để cảm xúc tránh khỏi nỗi đau cháy âm ỉ, nên em trốn chạy. Tiếng nấc cứ nghẹn ứ tan dần với sự chấp nhận của thực tại, nhưng em không thể khóc trên đôi vai của người đàn ông là anh, không được nhìn thấy nụ cười ôm em vào lòng, vuốt tóc và lau khô giọt nước mắt của em, xoa dịu lòng em lúc chông chênh nhất. Chỉ là em với những đêm chong đèn ngồi dệt ước mơ cùng nụ cười trăn trở trên ô cửa, ngắm nhìn yêu thương qua lăng kính lặng thinh. Nhớ nhung nhưng đành quên lãng, bởi một lẽ trong đời ta thuộc hai nơi chốn khác cần phải quên, yêu thương cần phải cạn dần trong xót xa.
Cho em anh nhé! Một lần được yêu thương rồi sẽ quên. Em tập quên như một đứa trẻ nhỏ tập quen tách dần bầu sữa mẹ, rồi em sẽ sống tiếp chặng đường còn lại, tập bước sang một lối rẽ mới dù lí lẽ của con tim đã làm mù lòa mọi tiếng nói. Dù cơn gió rất nhẹ, dòng sông hiền hòa, khi mọi thứ xung quanh đều êm dịu thì nỗi nhớ nhung, hờn ghen cào xé tim gan đang được đè nén kia tạo thành những cơn giông, dập tắt bằng nỗi đau âm ĩ như mạch nước ngầm.
Dang dở để yêu thương thuộc về một màu sắc khác của tên gọi lãng quên, lòng khó đỗi cản ngăn nỗi nhớ trào dâng, đành thôi lặng lẽ, để lặng lẽ tồn tại hiển nhiên như con người cần không khí để hít thở. Giọt nước trào ra trên khóe mi sẽ có thể sẽ dịu hơn trăm ngàn lần đắng chát mỉm cười cố nuốt hờn ghen chất chồng lên nỗi nhớ nhung, đau đớn và bất lực. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nước mắt tủi hờn, nên em cứng cỏi vô cùng, anh về với lối rẽ của riêng anh đã bước.
Em đã không có quyền chọn lựa, nên em gần như bất lực, không đủ can đảm sống và làm điều em mơ ước, khát khao và thèm muốn. Bởi không phải là giấc mơ, nên ước muốn bên anh đành nằm lại với nhịp chạy đều đều, vô cảm, tự khỏa lấp nó. Đàn bà là em quay về cánh cửa như bao đàn bà khác sống một đời chẳng như ước vọng, vẫn che dấu đốt cháy mình trong đêm. Bởi không như giấc mơ nên em không thể ôm chặt anh, giữ anh bên đời nhau cho thỏa nỗi nhớ, đành để anh đi trong bất lực. Rồi từng ngày, cánh cửa thời gian sẽ là rêu xanh bao phủ, để sống thay cả cuộc đời nhau nên dù không phải là giấc mơ nhưng vẫn phải sống như là mơ. Đêm cô đơn sẽ thắp sáng bằng cơn mộng mị, anh xa cách mà ngỡ như gần lắm, gần đấy nhưng sao mãi cách xa muôn trùng. Cố lội ngược những cái khắt khe của đời người, chạy thật nhanh để kéo thương ích kỷ về lại bên mình. Để làm em chỉ biết nằm xuống, ngủ đi và mơ...
Em chìm dần trong lối mòn quen thuộc đứng trước đớn đau mà phải mỉm cười, chấp nhận nhìn yêu thương đi về nơi chốn khác. Không có bình yên trong em...! Đành chấp nhận và chỉ biết xin "Một lần yêu rồi hãy buông" từ anh mà thôi...!
                                                   

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Xin yêu một lần rồi hãy buông...!


Cho em nhé anh! Cho em một lần yêu trọn vẹn rồi hãy buông.


Em là một người đàn bà 30, em ao ước yêu thương của anh như một đứa trẻ con nhà nghèo thèm một que kem, một cây kẹo mút,... Sao tình yêu anh dành cho em lại mong manh đến thế? Sao anh dễ tổn thương, cần nghe những lời ngọt ngào để vượt qua những đắng cay. Sao tay anh không đủ mạnh để kéo em về phía có bình yên, sóng gió cũng chẳng chịu đứng yên để em bình yên bên anh mà em phải gồng mình trong những cơn bão đầy sóng gió.


Trong anh lại không đủ niềm tin, không đủ dũng cảm để kéo em đi trong cơn bão, anh chỉ dành cho một chút tình yêu nhỏ nhoi và dễ vỡ nên em cứ trôi đi. Cuộc đời em cũng cần phải sống cho niềm vui của người khác, đôi vai còn gánh vác cái cuộc đời bể dâu chìm nổi của một đàn bà tuổi 30. Em bé nhỏ lắm, cũng mong manh dễ vỡ, dễ tổn thương nhưng em cố che giấu đi tất cả mà thay vào đó là sự kiên cường, trơ lì những hờn ghen ích kỷ, của những yêu thương đành chôn chặt.


Em thèm lắm một tình yêu đúng bản ngã trái tim em anh à! Tình yêu ở cái thuở ngày xưa, nhưng bây giờ đã xa, mà không em đã để nó trôi tụt đi từ lúc nào. Em đánh mất, từ chối tình yêu bao người, để rồi hôm nay em ngoảnh nhìn mình ở cái tuổi 30 đang đi qua. Em khép chặt con đường yêu ở cái tuổi con gái bằng lối rẽ lặng câm, không một bàn tay ấm, một cái ôm, một nụ hôn, em quay về với nụ cười hoài vọng, khao khát, đớn đau đầy hờn ghen nhưng chấp nhận là người đàn bà 30 chưa tình yêu...Nhưng thực tâm trong lòng tình yêu vẫn sống, vần tồn tại và vẫn không chấm dứt trong lòng.


Yêu anh trong những đêm thức trắng bên trang nhật ký của cuộc đời, cô độc, đơn lẻ và tột nghiệp. Em vẫn giữ cho chính mình cứng cỏi đến không ngờ, chai sạn, trơ lỳ, kênh kiệu với nụ cười và nước mắt của mình. Hơn hết không muốn tựa vai vào người đàn ông nào nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, xấc xược với nỗi cô đơn riêng mình, lầm lũi đầy lạnh lùng.


Bóng dáng mẫu mực hằng ngày của em đầy dấu ấn bao nhiêu thì trong cuộc sống riêng mình lại đầy nỗi loạn và giông bão. Giữ chặt cánh tay anh chẳng muốn buông ra, tách rời, em muốn nắm lấy hơi ấm hanh hao để em được chìm trong một tình yêu trọn vẹn, dù đó là chỉ một lần. Muốn ôm lấy người, ôm thật chặt như chưa bao giờ ôm ai chặt đến như thế. Và em có cảm giác sợ hãi, sợ khoảnh khắc buông tay kia, rồi sau đó cái hạnh phúc mong manh còn sót lại cũng vụt trôi, và em phải quay về đón nhận cái đời thực tại như một định mệnh.


Anh vẽ cho một giấc mơ đẹp nhưng sao quá ngắn ngủi. Sao bàn tay anh không cùng kéo tay em đi về phía có mặt trời, để cho em thêm mạnh mẽ, tự tin vượt cơn qua bão tố tìm đến nơi bình yên, dù rằng em phải bước qua bóng đêm dày đặc, ánh sáng mờ nhạt dần nhưng em vẫn yên tâm vì người đàn ông đã đi bên cạnh em. Em biết cảm giác yêu ở cái tuổi 30, những cảm xúc bối rối, ngập ngừng giữa lí trí và con tim. Em không dám tin nhưng nỗi nhớ và niềm yêu cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy rồi bùng lên dữ dội, không còn nằm trong tầm kiểm soát của em nữa, em đã để trái tim mình gõ nhịp tiếng yêu anh, để cảm xúc thật với chính mình.


Sự lấp lánh mê hoặc của anh như ánh sáng trong sao đêm tỏa ra, em không dám nghĩ nhiều, em không thể nào để cảm xúc tránh khỏi nỗi đau cháy âm ỉ, nên em trốn chạy. Tiếng nấc cứ nghẹn ứ tan dần với sự chấp nhận của thực tại, nhưng em không thể khóc trên đôi vai của người đàn ông là anh, không được nhìn thấy nụ cười ôm em vào lòng, vuốt tóc và lau khô giọt nước mắt của em, xoa dịu lòng em lúc chông chênh nhất. Chỉ là em với những đêm chong đèn ngồi dệt ước mơ cùng nụ cười trăn trở trên ô cửa, ngắm nhìn yêu thương qua lăng kính lặng thinh. Nhớ nhung nhưng đành quên lãng, bởi một lẽ trong đời ta thuộc hai nơi chốn khác cần phải quên, yêu thương cần phải cạn dần trong xót xa.


Cho em anh nhé! Một lần được yêu thương rồi sẽ quên. Em tập quên như một đứa trẻ nhỏ tập quen tách dần bầu sữa mẹ, rồi em sẽ sống tiếp chặng đường còn lại, tập bước sang một lối rẽ mới dù lí lẽ của con tim đã làm mù lòa mọi tiếng nói. Dù cơn gió rất nhẹ, dòng sông hiền hòa, khi mọi thứ xung quanh đều êm dịu thì nỗi nhớ nhung, hờn ghen cào xé tim gan đang được đè nén kia tạo thành những cơn giông, dập tắt bằng nỗi đau âm ĩ như mạch nước ngầm.


Dang dở để yêu thương thuộc về một màu sắc khác của tên gọi lãng quên, lòng khó đỗi cản ngăn nỗi nhớ trào dâng, đành thôi lặng lẽ, để lặng lẽ tồn tại hiển nhiên như con người cần không khí để hít thở. Giọt nước trào ra trên khóe mi sẽ có thể sẽ dịu hơn trăm ngàn lần đắng chát mỉm cười cố nuốt hờn ghen chất chồng lên nỗi nhớ nhung, đau đớn và bất lực. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy nước mắt tủi hờn, nên em cứng cỏi vô cùng, anh về với lối rẽ của riêng anh đã bước.


Em đã không có quyền chọn lựa, nên em gần như bất lực, không đủ can đảm sống và làm điều em mơ ước, khát khao và thèm muốn. Bởi không phải là giấc mơ, nên ước muốn bên anh đành nằm lại với nhịp chạy đều đều, vô cảm, tự khỏa lấp nó. Đàn bà là em quay về cánh cửa như bao đàn bà khác sống một đời chẳng như ước vọng, vẫn che dấu đốt cháy mình trong đêm. Bởi không như giấc mơ nên em không thể ôm chặt anh, giữ anh bên đời nhau cho thỏa nỗi nhớ, đành để anh đi trong bất lực. Rồi từng ngày, cánh cửa thời gian sẽ là rêu xanh bao phủ, để sống thay cả cuộc đời nhau nên dù không phải là giấc mơ nhưng vẫn phải sống như là mơ. Đêm cô đơn sẽ thắp sáng bằng cơn mộng mị, anh xa cách mà ngỡ như gần lắm, gần đấy nhưng sao mãi cách xa muôn trùng. Cố lội ngược những cái khắt khe của đời người, chạy thật nhanh để kéo thương ích kỷ về lại bên mình. Để làm em chỉ biết nằm xuống, ngủ đi và mơ...


Em chìm dần trong lối mòn quen thuộc đứng trước đớn đau mà phải mỉm cười, chấp nhận nhìn yêu thương đi về nơi chốn khác. Không có bình yên trong em...! Đành chấp nhận và chỉ biết xin "Một lần yêu rồi hãy buông" từ anh mà thôi...!


                                                   


                                                               ***


Chẳng biết mình viết linh ta linh tinh  cái gì nữa. 

 Quay về thực tại chính mình trong những yêu thương đời thường 
 

Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

Hình như mùa thu.!

Trời đang vào thu, cảm nhận cơn gió thoảng qua đã dịu nhẹ hơn rất nhiều. Chưa có chiếc lá vàng nào rơi khẽ qua đây, bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng, không có sự gắt gỏng, đỏng đảnh của thời tiết mùa hè. Em yêu cái nắng. Nắng hanh vàng, đầy sự sống giòn tan.
Cơn gió thu hiền hòa, mang đến cảm nhận tươi mới, sự chuyển mình của thiên nhiên. Sắc thu năm nào cũng đến nhưng sao lòng người lại rạo rực cùng thu đến thế. Hay bởi thu đã điểm nhấn cho tâm hồn con người những cảm nhận khác chăng? Một tâm thế mới với dòng xúc cảm đan xem hòa lẫn.
Nơi đây có mùa thu? Hay chỉ là cảm nhận của một kẻ đang lạc lỏng giữa dòng người, xe cộ của bộn bề phố xá. Khi tâm hồn quá đơn côi thì mới thách lòng là thu đã về. Cái cảm giác lành lạnh của sương đêm sa xuống khi ngồi một mình nhìn trên bầu trời cao vời vợi. Tiếng buồn mênh mông trong lòng cứ trào dâng, hay chăng mùa thu lại gợi cảm giác buồn trong lòng, một cảm giác không tên cứ dồn lên xen lẫn. Em chỉ biết một năm có 2 mùa mưa nắng quen thuộc. Mảnh đất với những cơn mưa dầm dề không ngớt, cứ rả rích ngày đêm. Cho mùa nắng oi nồng, đầy khắc nghiệt.
Chỉ là thu. Qua cảm nhận làn gió, nhìn tán cây với sắc màu của lá khác nhau để rồi nhẩm mình là thu đã đến. Bầu trời ngả màu xanh lơ, cho giấc ngủ mơ màng cỏ cây trong nắng hè được đánh thức, sắc hoa điệu dàng khoe sắc, cho cánh bướm chao nghiêng. Cho thu về theo nhịp tháng năm, kim đồng hồ thời gian đã điểm, đánh dấu sự đổi thay của một màu lớp áo mới. Thời gian cùng lớp áo xuân - hạ - thu - đông, để lòng ta biết giật mình nhìn lại mái tóc chớm màu thời gian ngày một trôi qua, cứ ngỡ lặng lẽ mà không ngờ nhanh chóng. Khúc biến tấu giao thoa giữa ngày và đêm, tháng và năm, cứ nhẹ nhàng lả lướt trên phím đàn.
Cho em nụ cười trong thu một thoáng dịu dàng!
Hình như thu sang mà em nào có hay.
Thèm ngồi một quán cà phê như Trầm, thèm cái không gian vắng lặng nhẹ nhàng với những bản nhạc không lời. Để em cảm nhận đúng là thu đã sang chứ không phải là hình như thu đã sang.
Thu ơi! Dịu dàng màu lá, màu nắng và gió...

Yêu trong im lặng.

Cô đã đặt nét bút và tấm màn tự tô vẽ nên tình yêu. Tự trang trí những thứ màu sắc lấp lánh, chói lọi để rồi khi dừng lại cô cảm nhận bức tranh chỉ là thứ màu vô hồn. Bao khao khát trong tình yêu cô dành trọn vẹn, cố tô điểm lên bức tranh nhưng chỉ là bức tranh đầy loang lỗ, hoang hoải.
Yêu trong lặng im như thế. Mặc thời gian. Yêu trong im lặng, đúng hơn đó là tình yêu đơn phương của cô dành trọn vẹn cho anh. Cô cứ khắc khoải, dày xéo tim mình, nghiêng ngả mình trong muôn vàn nỗi nhớ. Tự họa cái khoảnh khắc bên anh, được nằm gọn trong cánh tay rắn chắc như một con chim sẻ còn non, được những cái choàng tay ôm. Cô mường tượng đến tuyệt vọng... Mặc kệ, im lặng lướt qua đời nhau.
Hằng ngày cô đến nơi làm việc cùng anh. Lặng im nhìn nhau, đôi lúc cô cố lờ đi nhưng trong thâm tâm lại để ý đến từng bước chân anh. Trong biển người ở công ty, ở những buổi tiệc của cơ quan, cô cố tìm ánh mắt, dáng điệu, tiếng cười nói của anh từ xa để xoa dịu đi cái nỗi nhớ đến cháy lòng, thèm khát được bên anh. Cứ thế, lặng lẽ với chính mình, chìm nỗi nhớ trong từng giấc ngủ, quay cuồng, liếm láp và tự xoa dịu.  
Còn anh. Hằng ngày tay trong tay với người yêu, họ trao nhau cái mắt rạng ngời niềm hân hoan hạnh phúc. Anh vẫn không hề biết cô, một người anh xem như bạn lại đang yêu mình tha thiết. Cô đã âm thầm bên anh, ngoan ngoãn nghe những câu nói lúc bực dọc anh trút xuống, những lúc anh buồn cô lại bên cạnh anh im lặng suy nghĩ và chia sẻ. Khi anh mệt mỏi cô để tâm từng cử chỉ để khỏi vướng bận anh, khi anh ốm nhưng vẫn cố làm việc, cô vẫn ngồi yên lặng hằng giờ cùng anh ở cơ quan chỉ để chăm sóc anh. Cô như một cái bóng. Khi anh hạnh phúc trong tình yêu, cô cảm nhận và xem đó như là hạnh phúc của mình. Tự an ủi, hạnh phúc của người mình yêu thì chính hạnh phúc đó có bóng dáng của mình.
Nỗi nhớ, khắc khoải về anh trong tâm trí cứ ngày một lớn. Cánh cửa cô cất công tạo dựng để anh không vướng bận về tình cảm của mình dành cho anh, để anh hân hoan trong niềm hạnh phúc tình yêu trọn vẹn. Cô cố cài then chốt thật vững chắc để anh không nhận thấy, âm thầm với những hờn ghen vươn vãi, ấm ức vụn vặt, vẽ tiếp bức tranh dang dở lạnh lẽo màu tro lạnh, cứ từng ngày, từng mùa trôi qua bao phủ trái tim.
Nhiều đêm cô mơ. Được chìm ngập trong tình yêu của anh. Được sống thật với tình cảm mà bấy lâu chôn giấu. Được anh ôm một vòng ôm thật chặt, chìm trong mụ mị điên dại, cuồng say trong tình yêu, chịu đựng giằng xé từng ngày trong hờn ghen. Cô chỉ cần một vòng ôm của anh, một vòng ôm thật chặt. Chỉ một vòng ôm của anh từ phía sau để biết bình yên trong trái tim vỡ ra rồi khép lại, lạnh lùng với một đêm mơ. Cô cứ muốn cuốn mình và anh trong cơn mơ chống chếnh. Không hét lên gọi tên anh, không tìm gọi anh, cứ chôn thành một góc, rồi lặng lẽ, lặng lẽ đến âm thầm như một kẻ lạc đường. Bỏ mặc bước chân đang ngày xiêu vẹo không gọi tên anh, sẽ không bao giờ gọi tên anh khi hằng ngày cùng làm việc với nhau.
Chôn chặt cái tình yêu, tỏ ra vô tư trước mặt anh. Im lặng dõi theo bước chân của anh, mặc kệ ngày mai cô sẽ khụy xuống giữa chừng với tình yêu tuyệt vọng mình dành cho, cô không níu kéo giấc mơ vào hằng đêm, có lúc bỏng rát, đốt chát bằng tiếng lặng im. Yêu là tình cảm điều người ta khó lòng ngăn cấm. Cô yêu anh, dù rằng tình yêu đó không được đáp trả nhưng cô vẫn hết lòng. Bao lần cố xóa, cố quên để đỡ đau khổ nhưng là điều không thể với cô, nỗi nhớ hằng đêm về trong ánh mắt, nụ cười mà hằng ngày cô bắt gặp vẫn cứ hiện hữu trong giấc ngũ. Im lặng với tình yêu của mình, cô xem đó là niềm hạnh phúc và nghĩ rằng không cần phải nói ra mới là tất cả, khi tình yêu luôn có những sắc màu khác. Cô chọn lựa trong lặng câm để được yêu anh, dù không có những cử chỉ âu yếm, những câu nói yêu thương, ấm áp của những người yêu nhau được đáp trả. Câm nín để anh an lành, hạnh phúc và bình yên. Không thể ôm anh trong cuộc đời, nhìn nét mặt, cử chỉ, ánh mắt cô hiểu anh cần gì, nghĩ gì. Đơn giản của sự câm lặng...
Hôm nay, cô cầm trên tay là tấm thiệp hồng của anh. Cô buồn, một sự cô đơn đến tận dùng đang bủa lấy. Cô hiểu mình, ngàn lần không thể đi về một phía cùng anh, không cùng anh sánh bước chung một điểm. Cuộc đời như vòng xe nghiệt ngã, quay đều để những yêu thương bị đè nén, ngột ngạt, ước muốn cứ thế, cứ thế không bao giờ kề cận được bờ vai.
Cô nhìn anh từ đằng xa một hồi lâu, rồi đây anh sẽ đi về phía tình yêu của riêng anh. Người con gái trong cô bao bão giông cứ dồn trong lòng, ai cũng chỉ biết những cơn gió dịu dàng ở bề ngoài của cô. Nhịp tim yêu trong cô đã vỡ. Không khóc được trước mặt nhau, những giọt nước được cô dồn sâu hơn đáy con tim. Bàn tay muốn đưa ra để đi về phía người mà con tim đã yêu thương nhưng không thể nói thành lời.
Và tình yêu im lặng của cô không thể.
Không thể đi bên nhau, chung một đường. Nụ cười gượng gạo trước mặt anh cầu mong anh hạnh phúc, sống thay cả những hạnh phúc của cô. Không thể khóc với anh, những tiếng nấc cứ nghẹn ứ rồi tan dần theo sự chấp nhận thực tại. Cánh cửa sẽ khép lại bằng nụ cười cho những ngày êm đềm anh sẽ đón nhận dưới bàn tay của một cô gái mà anh yêu. Còn cô đi về với bản ngã của mình đã chấp nhận bấy lâu, chấp nhận yêu, hạnh phúc với chính mình trong im lặng.
Bức tranh màu cô tự tô, tự vẽ giờ đây đầy lạnh lẽo, u buồn. Chờ thời gian sẽ xóa dần lớp màu của tranh. Bởi lẽ trong đời anh và cô thuộc về hai miền khác nhau, nơi chốn khác của yêu thương.
Yêu thương cô dành cho anh như chiếc lá lìa cành giữa mùa thu. Đành cố quên tình yêu trong im lặng, chúc anh về nơi hạnh phúc.
                                                                                         ***

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

Hình như mùa thu.!

                                                        


Trời đang vào thu, cảm nhận cơn gió thoảng qua đã dịu nhẹ hơn rất nhiều. Chưa có chiếc lá vàng nào rơi khẽ qua đây, bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng, không có sự gắt gỏng, đỏng đảnh của thời tiết mùa hè. Em yêu cái nắng. Nắng hanh vàng, đầy sự sống giòn tan.


Cơn gió thu hiền hòa, mang đến cảm nhận tươi mới, sự chuyển mình của thiên nhiên. Sắc thu năm nào cũng đến nhưng sao lòng người lại rạo rực cùng thu đến thế. Hay bởi thu đã điểm nhấn cho tâm hồn con người những cảm nhận khác chăng? Một tâm thế mới với dòng xúc cảm đan xem hòa lẫn.


Nơi đây có mùa thu? Hay chỉ là cảm nhận của một kẻ đang lạc lỏng giữa dòng người, xe cộ của bộn bề phố xá. Khi tâm hồn quá đơn côi thì mới thách lòng là thu đã về. Cái cảm giác lành lạnh của sương đêm sa xuống khi ngồi một mình nhìn trên bầu trời cao vời vợi. Tiếng buồn mênh mông trong lòng cứ trào dâng, hay chăng mùa thu lại gợi cảm giác buồn trong lòng, một cảm giác không tên cứ dồn lên xen lẫn. Em chỉ biết một năm có 2 mùa mưa nắng quen thuộc. Mảnh đất với những cơn mưa dầm dề không ngớt, cứ rả rích ngày đêm. Cho mùa nắng oi nồng, đầy khắc nghiệt.


Chỉ là thu. Qua cảm nhận làn gió, nhìn tán cây với sắc màu của lá khác nhau để rồi nhẩm mình là thu đã đến. Bầu trời ngả màu xanh lơ, cho giấc ngủ mơ màng cỏ cây trong nắng hè được đánh thức, sắc hoa điệu dàng khoe sắc, cho cánh bướm chao nghiêng. Cho thu về theo nhịp tháng năm, kim đồng hồ thời gian đã điểm, đánh dấu sự đổi thay của một màu lớp áo mới. Thời gian cùng lớp áo xuân - hạ - thu - đông, để lòng ta biết giật mình nhìn lại mái tóc chớm màu thời gian ngày một trôi qua, cứ ngỡ lặng lẽ mà không ngờ nhanh chóng. Khúc biến tấu giao thoa giữa ngày và đêm, tháng và năm, cứ nhẹ nhàng lả lướt trên phím đàn.


Cho em nụ cười trong thu một thoáng dịu dàng!


Hình như thu sang mà em nào có hay.


Thèm ngồi một quán cà phê như Trầm, thèm cái không gian vắng lặng nhẹ nhàng với những bản nhạc không lời. Để em cảm nhận đúng là thu đã sang chứ không phải là hình như thu đã sang.


Thu ơi! Dịu dàng màu lá, màu nắng và gió...

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Yêu trong im lặng.


Cô đã đặt nét bút và tấm màn tự tô vẽ nên tình yêu. Tự trang trí những thứ màu sắc lấp lánh, chói lọi để rồi khi dừng lại cô cảm nhận bức tranh chỉ là thứ màu vô hồn. Bao khao khát trong tình yêu cô dành trọn vẹn, cố tô điểm lên bức tranh nhưng chỉ là bức tranh đầy loang lỗ, hoang hoải.


Yêu trong lặng im như thế. Mặc thời gian. Yêu trong im lặng, đúng hơn đó là tình yêu đơn phương của cô dành trọn vẹn cho anh. Cô cứ khắc khoải, dày xéo tim mình, nghiêng ngả mình trong muôn vàn nỗi nhớ. Tự họa cái khoảnh khắc bên anh, được nằm gọn trong cánh tay rắn chắc như một con chim sẻ còn non, được những cái choàng tay ôm. Cô mường tượng đến tuyệt vọng... Mặc kệ, im lặng lướt qua đời nhau.


Hằng ngày cô đến nơi làm việc cùng anh. Lặng im nhìn nhau, đôi lúc cô cố lờ đi nhưng trong thâm tâm lại để ý đến từng bước chân anh. Trong biển người ở công ty, ở những buổi tiệc của cơ quan, cô cố tìm ánh mắt, dáng điệu, tiếng cười nói của anh từ xa để xoa dịu đi cái nỗi nhớ đến cháy lòng, thèm khát được bên anh. Cứ thế, lặng lẽ với chính mình, chìm nỗi nhớ trong từng giấc ngủ, quay cuồng, liếm láp và tự xoa dịu.  


Còn anh. Hằng ngày tay trong tay với người yêu, họ trao nhau cái mắt rạng ngời niềm hân hoan hạnh phúc. Anh vẫn không hề biết cô, một người anh xem như bạn lại đang yêu mình tha thiết. Cô đã âm thầm bên anh, ngoan ngoãn nghe những câu nói lúc bực dọc anh trút xuống, những lúc anh buồn cô lại bên cạnh anh im lặng suy nghĩ và chia sẻ. Khi anh mệt mỏi cô để tâm từng cử chỉ để khỏi vướng bận anh, khi anh ốm nhưng vẫn cố làm việc, cô vẫn ngồi yên lặng hằng giờ cùng anh ở cơ quan chỉ để chăm sóc anh. Cô như một cái bóng. Khi anh hạnh phúc trong tình yêu, cô cảm nhận và xem đó như là hạnh phúc của mình. Tự an ủi, hạnh phúc của người mình yêu thì chính hạnh phúc đó có bóng dáng của mình.


Nỗi nhớ, khắc khoải về anh trong tâm trí cứ ngày một lớn. Cánh cửa cô cất công tạo dựng để anh không vướng bận về tình cảm của mình dành cho anh, để anh hân hoan trong niềm hạnh phúc tình yêu trọn vẹn. Cô cố cài then chốt thật vững chắc để anh không nhận thấy, âm thầm với những hờn ghen vươn vãi, ấm ức vụn vặt, vẽ tiếp bức tranh dang dở lạnh lẽo màu tro lạnh, cứ từng ngày, từng mùa trôi qua bao phủ trái tim.


Nhiều đêm cô mơ. Được chìm ngập trong tình yêu của anh. Được sống thật với tình cảm mà bấy lâu chôn giấu. Được anh ôm một vòng ôm thật chặt, chìm trong mụ mị điên dại, cuồng say trong tình yêu, chịu đựng giằng xé từng ngày trong hờn ghen. Cô chỉ cần một vòng ôm của anh, một vòng ôm thật chặt. Chỉ một vòng ôm của anh từ phía sau để biết bình yên trong trái tim vỡ ra rồi khép lại, lạnh lùng với một đêm mơ. Cô cứ muốn cuốn mình và anh trong cơn mơ chống chếnh. Không hét lên gọi tên anh, không tìm gọi anh, cứ chôn thành một góc, rồi lặng lẽ, lặng lẽ đến âm thầm như một kẻ lạc đường. Bỏ mặc bước chân đang ngày xiêu vẹo không gọi tên anh, sẽ không bao giờ gọi tên anh khi hằng ngày cùng làm việc với nhau.


Chôn chặt cái tình yêu, tỏ ra vô tư trước mặt anh. Im lặng dõi theo bước chân của anh, mặc kệ ngày mai cô sẽ khụy xuống giữa chừng với tình yêu tuyệt vọng mình dành cho, cô không níu kéo giấc mơ vào hằng đêm, có lúc bỏng rát, đốt chát bằng tiếng lặng im. Yêu là tình cảm điều người ta khó lòng ngăn cấm. Cô yêu anh, dù rằng tình yêu đó không được đáp trả nhưng cô vẫn hết lòng. Bao lần cố xóa, cố quên để đỡ đau khổ nhưng là điều không thể với cô, nỗi nhớ hằng đêm về trong ánh mắt, nụ cười mà hằng ngày cô bắt gặp vẫn cứ hiện hữu trong giấc ngũ. Im lặng với tình yêu của mình, cô xem đó là niềm hạnh phúc và nghĩ rằng không cần phải nói ra mới là tất cả, khi tình yêu luôn có những sắc màu khác. Cô chọn lựa trong lặng câm để được yêu anh, dù không có những cử chỉ âu yếm, những câu nói yêu thương, ấm áp của những người yêu nhau được đáp trả. Câm nín để anh an lành, hạnh phúc và bình yên. Không thể ôm anh trong cuộc đời, nhìn nét mặt, cử chỉ, ánh mắt cô hiểu anh cần gì, nghĩ gì. Đơn giản của sự câm lặng...


Hôm nay, cô cầm trên tay là tấm thiệp hồng của anh. Cô buồn, một sự cô đơn đến tận dùng đang bủa lấy. Cô hiểu mình, ngàn lần không thể đi về một phía cùng anh, không cùng anh sánh bước chung một điểm. Cuộc đời như vòng xe nghiệt ngã, quay đều để những yêu thương bị đè nén, ngột ngạt, ước muốn cứ thế, cứ thế không bao giờ kề cận được bờ vai.


Cô nhìn anh từ đằng xa một hồi lâu, rồi đây anh sẽ đi về phía tình yêu của riêng anh. Người con gái trong cô bao bão giông cứ dồn trong lòng, ai cũng chỉ biết những cơn gió dịu dàng ở bề ngoài của cô. Nhịp tim yêu trong cô đã vỡ. Không khóc được trước mặt nhau, những giọt nước được cô dồn sâu hơn đáy con tim. Bàn tay muốn đưa ra để đi về phía người mà con tim đã yêu thương nhưng không thể nói thành lời.


Và tình yêu im lặng của cô không thể.


Không thể đi bên nhau, chung một đường. Nụ cười gượng gạo trước mặt anh cầu mong anh hạnh phúc, sống thay cả những hạnh phúc của cô. Không thể khóc với anh, những tiếng nấc cứ nghẹn ứ rồi tan dần theo sự chấp nhận thực tại. Cánh cửa sẽ khép lại bằng nụ cười cho những ngày êm đềm anh sẽ đón nhận dưới bàn tay của một cô gái mà anh yêu. Còn cô đi về với bản ngã của mình đã chấp nhận bấy lâu, chấp nhận yêu, hạnh phúc với chính mình trong im lặng.


Bức tranh màu cô tự tô, tự vẽ giờ đây đầy lạnh lẽo, u buồn. Chờ thời gian sẽ xóa dần lớp màu của tranh. Bởi lẽ trong đời anh và cô thuộc về hai miền khác nhau, nơi chốn khác của yêu thương.


Yêu thương cô dành cho anh như chiếc lá lìa cành giữa mùa thu. Đành cố quên tình yêu trong im lặng, chúc anh về nơi hạnh phúc.


                                                                                         ***



Hơ hơ, đọc mấy tờ bái nên viết linh tinh, mong mọi người thông cảm. 


 

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Gam màu.

Cuộc sống với nhiều mối lo nghĩ, bận rộn lo toan thường nhật. Ánh đèn vàng nhạt nhoà của phố đã lên, bao con người vẫn lướt dáng nhau cùng với sự tấp nập, hối hả bao ánh mắt. Cung bậc cuộc cứ lập lờ như một dòng chảy đều đặn.


Đoạn đường đi về vẫn quen thuộc, vẫn chừng nấy khúc quanh, bấy nhiêu ngôi nhà, cửa hàng, đoạn đường nào rực rỡ đoạn đường nào chìm trong bối tối lu mờ,... Phố vẫn đông, nhộn nhịp ồn ào. Ánh đèn điện sáng choang, những bảng hiệu, hộp đèn mời gọi khách. Đêm chìm dần trong nhiều gam màu khác nhau, đầy hấp dẫn như một ma lực ẩn mình.  


Đêm. Cho riêng tôi để được cảm nhận bên mình.


Những chiếc xe gắn máy đời mới, bóng nhoáng của cậu ấm cô chiêu sang trọng, bộ cánh ngắn củi cỡi đầy mát mẻ, hợp thời trang đang khoe mình trên phố. Tiếng cười nói, tiếng khoe nhau cái này cái kia, nghe như có vẻ cuộc sống giàu sang sẵn có từ lúc sinh ra đến giờ, tha hồ mà tận hưởng cái niềm vui ngập tràn,...!!!


Đêm. Những bóng dáng công nhân đang hòa mình vào phố, cái bóng dáng nhỏ bé nhạt nhòa dưới ánh điện đang hối hả trở về nơi góc trọ ọp ẹp, không quên nụ cười trên môi niềm nở dành cho nhau. Ăn vội miếng cơm nguội ngắt được nấu từ sáng, lấy lại sức rồi chìm vào trong giấc ngủ để ngày mai lại tiếp tục một ngày mới với công việc, giọt mồ hôi lại rơi. Những người phụ hồ, tụ tập nhau ngồi dưới chài láng dựng tạm bợ làm chỗ ngủ, ngồi thả khói thuốc mà đăm ánh mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn chỉ có vài ngôi sao như ngồi nghĩ về quê nhà, vợ con giờ này đang làm gì? Nếu giờ này ở nhà thì cả gia đình lúc này sẽ quây quần bên nhau, và nụ cười con trẻ cứ hòa nhịp chung.


Với những công nhân. Họ nằm lăn mình ở một gian phòng chật hẹp có vài mét vuông, những tư thế nằm khác nhau, cái chật chội dường như không quan trọng bằng việc ngủ để lấy sức ngày mai đi làm.


Đêm có nét bình yên, hối hả lẫn ồn ào. Đêm với ngọn đèn xanh, vàng đỏ hòa lẫn sáng chóa và huyễn hoặc. Người xe vẫn nhộp nhịp. Cái nhịp sống xô bồ, với từng vòng ganh đua vẫn cứ diễn ra hằng ngày đến nhàm chán như một sự không có độ ngưng nghỉ.


Khoảng người ta muốn yên bình lại đi về phía biển, dưới những tán dừa vẫn chìm lấp những cặp tình nhân tựa vào nhau. Biển vẫn hát khúc ca quen thuộc...


Cái gam màu cuộc sống với "mưu sinh" ở đâu cũng có. Những cậu bé đi bán dạo, cùng tiếng nài nỉ khách mua giúp. Vẫn bắt gặp nhiều người già đi bán vé số, im lặng đứng chìa từng tờ vé số với dòng người đang vội lướt qua, hy vọng ai đó thương lòng dừng bước chân mua giúp một tờ. Đâu đó những chị, những dì lặng lẽ với chiếc xe đạp cộc cạnh đến từng thùng rác mà nhặt nhạnh vài cái vỏ chai, những thứ người khác vứt bỏ ở những nơi lẫn mùi hôi.


Đêm về khuya đầy vắng vẻ, vẫn có những người đạp xe đi bán bánh bao, bánh chưng với tiếng rao xé toạc màn đêm thinh lặng.


Đâu đó trong khóc khuất của bóng đêm, cuộc đời này có những cô gái bán thân mình, mua vui cho thiên hạ, hằng đêm lại dạo mình trên những đoạn đường khác nhau lặng giấu những giọt nước mắt.


Đêm. Tưởng chừng như cuộc sống sẽ được ngưng nghỉ nhưng vẫn có những con người với sự mưu sinh cơm áo gạo tiền trên từng vỉa hè, quang gánh, quán cóc liêu xiêu, trên bở biển, trên dọc con đường,...


Đâu đó tiếng rao của các gánh hàng rong về đêm. Đâu đó là tiếng khóc o oe của những sinh linh bé nhỏ được chào đời. Và đâu đó lại có những người chìm sâu trong giấc ngủ về với đất lạnh. Và ai trong chúng ta cũng đang bước trên những rong rêu của cuộc đời để tạo nên từng gam màu khác nhau.


Ngày vẫn cứ trôi với quy luật cuộc sống đầy khắc nghiệt, vẫn cứ đều đặn diễn ra dù ta có cố né tránh.


Bỗng nhiên nhớ nhà.


Không biết giờ này ba có còn đứng ở ngã tư quen thuộc của một lái xe ôm, có còn thức khuya dậy sớm với những chuyến xe đá nặng nhọc, con dốc cao ở gần nhà cô Hai ai sẽ đẩy xe giúp ba. Má có còn đi sớm về khuya, có nghe những tiếng ì ôi của đứa cháu nơi má giúp việc. Thằng em ở nhà đang khiêm luôn những việc trước kia mà nó chưa từng nhúng tay, việc mà chị hai nó biết làm từ lúc còn nhỏ xíu.


Ngôi nhà chắc bừa bội lắm đây, cái bàn, cái tủ đầy bụi, trần nhà đầy mạng nhện lâu ngày không quét. Nhớ tiếng heo quéo kêu, tiếng gà chì chiết khắp nhà...


Đứa con hư nhớ nhà! Muốn làm điều gì đó nhưng lại chẳng biết làm gì. Nửa muốn về nhà nửa lại không.


 

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Chuyện...

Có đôi khi người khác luôn làm tổn
thương em. Những câu nói vô tình chạm vào lòng tự trọng. Bỗng em thấy mình quá
nhỏ bé, cảm thấy ghét bản thân nhưng sao không thể ghét một ai. Lúc như thế em
lại muốn cười. Nụ cười tươi nhất. Và em cố cười thật, nhưng đắng chát trong
lòng.


Nhìn lại chặng đường em đã đi qua, nhìn
thật - nhìn nghiêng - nhìn thẳng. Em cũng mang trong mình bao oán giận, hờn
trách, và cũng có yêu thương nhưng sao không thể ghét. Câu trả lời liệu có?


Em vẫn giữ cho mình những thói quen.
Nhưng xấu nhiều hơn tốt. Nó đã quá nhàu nhĩ trong mớ cuộc sống này rồi. Em vẫn
thích cái im lặng riêng mình không nói, không giải bày, không phân minh. Rồi em
quay mặt đi, có khi cười, có khi giấu những giọt nước mắt lặng câm. Với thái độ
không vừa chấp nhận cũng không vừa phản đối. Vì đó là em...!


Mọi thứ nhạt nhòa. Có vị đắng. Không có
cái gì cho riêng em...


Bỗng dưng em thèm cà phê.