Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Gam màu.

Cuộc sống với nhiều mối lo nghĩ, bận rộn lo toan thường nhật. Ánh đèn vàng nhạt nhoà của phố đã lên, bao con người vẫn lướt dáng nhau cùng với sự tấp nập, hối hả bao ánh mắt. Cung bậc cuộc cứ lập lờ như một dòng chảy đều đặn.


Đoạn đường đi về vẫn quen thuộc, vẫn chừng nấy khúc quanh, bấy nhiêu ngôi nhà, cửa hàng, đoạn đường nào rực rỡ đoạn đường nào chìm trong bối tối lu mờ,... Phố vẫn đông, nhộn nhịp ồn ào. Ánh đèn điện sáng choang, những bảng hiệu, hộp đèn mời gọi khách. Đêm chìm dần trong nhiều gam màu khác nhau, đầy hấp dẫn như một ma lực ẩn mình.  


Đêm. Cho riêng tôi để được cảm nhận bên mình.


Những chiếc xe gắn máy đời mới, bóng nhoáng của cậu ấm cô chiêu sang trọng, bộ cánh ngắn củi cỡi đầy mát mẻ, hợp thời trang đang khoe mình trên phố. Tiếng cười nói, tiếng khoe nhau cái này cái kia, nghe như có vẻ cuộc sống giàu sang sẵn có từ lúc sinh ra đến giờ, tha hồ mà tận hưởng cái niềm vui ngập tràn,...!!!


Đêm. Những bóng dáng công nhân đang hòa mình vào phố, cái bóng dáng nhỏ bé nhạt nhòa dưới ánh điện đang hối hả trở về nơi góc trọ ọp ẹp, không quên nụ cười trên môi niềm nở dành cho nhau. Ăn vội miếng cơm nguội ngắt được nấu từ sáng, lấy lại sức rồi chìm vào trong giấc ngủ để ngày mai lại tiếp tục một ngày mới với công việc, giọt mồ hôi lại rơi. Những người phụ hồ, tụ tập nhau ngồi dưới chài láng dựng tạm bợ làm chỗ ngủ, ngồi thả khói thuốc mà đăm ánh mắt nhìn lên bầu trời rộng lớn chỉ có vài ngôi sao như ngồi nghĩ về quê nhà, vợ con giờ này đang làm gì? Nếu giờ này ở nhà thì cả gia đình lúc này sẽ quây quần bên nhau, và nụ cười con trẻ cứ hòa nhịp chung.


Với những công nhân. Họ nằm lăn mình ở một gian phòng chật hẹp có vài mét vuông, những tư thế nằm khác nhau, cái chật chội dường như không quan trọng bằng việc ngủ để lấy sức ngày mai đi làm.


Đêm có nét bình yên, hối hả lẫn ồn ào. Đêm với ngọn đèn xanh, vàng đỏ hòa lẫn sáng chóa và huyễn hoặc. Người xe vẫn nhộp nhịp. Cái nhịp sống xô bồ, với từng vòng ganh đua vẫn cứ diễn ra hằng ngày đến nhàm chán như một sự không có độ ngưng nghỉ.


Khoảng người ta muốn yên bình lại đi về phía biển, dưới những tán dừa vẫn chìm lấp những cặp tình nhân tựa vào nhau. Biển vẫn hát khúc ca quen thuộc...


Cái gam màu cuộc sống với "mưu sinh" ở đâu cũng có. Những cậu bé đi bán dạo, cùng tiếng nài nỉ khách mua giúp. Vẫn bắt gặp nhiều người già đi bán vé số, im lặng đứng chìa từng tờ vé số với dòng người đang vội lướt qua, hy vọng ai đó thương lòng dừng bước chân mua giúp một tờ. Đâu đó những chị, những dì lặng lẽ với chiếc xe đạp cộc cạnh đến từng thùng rác mà nhặt nhạnh vài cái vỏ chai, những thứ người khác vứt bỏ ở những nơi lẫn mùi hôi.


Đêm về khuya đầy vắng vẻ, vẫn có những người đạp xe đi bán bánh bao, bánh chưng với tiếng rao xé toạc màn đêm thinh lặng.


Đâu đó trong khóc khuất của bóng đêm, cuộc đời này có những cô gái bán thân mình, mua vui cho thiên hạ, hằng đêm lại dạo mình trên những đoạn đường khác nhau lặng giấu những giọt nước mắt.


Đêm. Tưởng chừng như cuộc sống sẽ được ngưng nghỉ nhưng vẫn có những con người với sự mưu sinh cơm áo gạo tiền trên từng vỉa hè, quang gánh, quán cóc liêu xiêu, trên bở biển, trên dọc con đường,...


Đâu đó tiếng rao của các gánh hàng rong về đêm. Đâu đó là tiếng khóc o oe của những sinh linh bé nhỏ được chào đời. Và đâu đó lại có những người chìm sâu trong giấc ngủ về với đất lạnh. Và ai trong chúng ta cũng đang bước trên những rong rêu của cuộc đời để tạo nên từng gam màu khác nhau.


Ngày vẫn cứ trôi với quy luật cuộc sống đầy khắc nghiệt, vẫn cứ đều đặn diễn ra dù ta có cố né tránh.


Bỗng nhiên nhớ nhà.


Không biết giờ này ba có còn đứng ở ngã tư quen thuộc của một lái xe ôm, có còn thức khuya dậy sớm với những chuyến xe đá nặng nhọc, con dốc cao ở gần nhà cô Hai ai sẽ đẩy xe giúp ba. Má có còn đi sớm về khuya, có nghe những tiếng ì ôi của đứa cháu nơi má giúp việc. Thằng em ở nhà đang khiêm luôn những việc trước kia mà nó chưa từng nhúng tay, việc mà chị hai nó biết làm từ lúc còn nhỏ xíu.


Ngôi nhà chắc bừa bội lắm đây, cái bàn, cái tủ đầy bụi, trần nhà đầy mạng nhện lâu ngày không quét. Nhớ tiếng heo quéo kêu, tiếng gà chì chiết khắp nhà...


Đứa con hư nhớ nhà! Muốn làm điều gì đó nhưng lại chẳng biết làm gì. Nửa muốn về nhà nửa lại không.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét