Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Tôi cần thuốc QUÊN...???

Ai đó có thể cho tôi một liều thuốc quên. Tôi muốn quên mọi thứ trong cái đầu bé nhỏ của mình, nó đã chất chứa quá nhiều mà đáng ra cần phải quên. Cả cái giọng nói của người đôi khi làm tôi thấy mình tổn thương ghê gớm.


Tôi muốn quên mọi thứ với chính mình, muốn cái đầu trong sự trống rỗng, tự do. Sợ đêm xuống, nước mắt lại chực trào, bao hình ảnh không đáng có lại hiện về. Đêm không thể ngủ đến chân tay rả rời, mệt mỏi.


Có phải tôi buồn đến vậy?! Sợ cả chính mình.


Ai đó có thể cho tôi một liều thuốc QUÊN được không? Tôi đã quá mệt mỏi, cứ sống trong cái sợ hãi, cái chuỗi kí ức cứ dâng trào. Muốn gào thét trong cái điên dại tột cùng. Sao không có một ai đủ để tôi gởi niềm tin, để nói hết mọi điều. Tôi chờ mong tiếng cười thật của chính mình, nhưng nó đang được thay thế bằng tiếng cười để che dấu. Cái cô đơn chìm sâu trong đêm, nhìn gương mặt ngủ mà tôi đến thèm. Đã gần 3 tháng chưa được một đêm ngủ sâu trọn vẹn.


Ngày lại chỉ có một mình, không biết nói chuyện cùng ai, nhưng chuyện gì để nói chứ. Tôi thấy mệt mỏi. Đôi khi muốn mở lời định nói với ai đó, chưa đến câu thứ 3 tôi nhận sự cáu gắt. Có lẽ khóc trong đêm như một cách để xoa dịu cuối cùng tôi tìm được.


Tôi muốn QUÊN đi nhiều thứ! Người thì nói tôi như một điên khùng, dở người? Đến một góc nhỏ của ai đó để tôi nằm trong che chở cũng không trọn vẹn. Sao tôi còn buồn?. Đáng ra không nên buồn mà phải biết cười để thương đến bản thân chứ. Ngày thì tôi cố gắng nhắm mắt để khoả lấp.


Tôi muốn quên, xoá đi cái sợ hãi trong lòng nhưng sao bất lực. Tôi ghét cái một mình đối diện một mình lắm rồi! Đành thôi chỉ có thể khóc nếu có thể…!!!


 


 

Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Quê...!!!

Hương hoa sữa ngan ngát khắp nẻo đường của Tuy Hoà, chợt nhớ đến con đường hoa sữa Huỳnh Thúc Kháng ở Tam Kỳ. Những quán cóc liêu xiêu trong ánh đèn điện nhạt nhoà về đêm, tiếng cười nói rôm rả ở các gian hàng quán đủ mọi thành phần, từ học sinh đến người lao động chân tay, cán bộ công nhân viên chức. Với tôi, hoa sữa ngát hương mới đúng là vào thu, dù rằng mùi hoa sữa luôn khiến không ít người khó chịu, đau đầu. Trong cái nhạt nhoà nghe hương thoang thoảng dạt dìu làm tôi thấy nguôi đi cái nhớ Tam Kỳ. Những dòng xe cộ, nẻo đường ở Tuy Hoà có nét tựa như ở Tam Kỳ, nhưng tôi vẫn muốn dạo trên chính Tam Kỳ - Quảng Nam mình hơn. Có lẽ đúng “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở - Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”.


Thèm bắt gặp ai đó nói giọng Quảng khô rặc quê mùa ở chốn này. Dù tiếng nói này đi đâu ai cũng chê nhưng tôi không thể để lạc giọng, vẫn giữ trọn tiếng quê. Cũng bao lần thấy ngại tiếng quê mình, sao khó nghe, quê mùa, nhưng sao thấy yêu đến thế tiếng quê! Vị cay nồng, mặn mòi, chân chất đến thương.


Hôm trước ngồi nghe bài hát “Yêu cái mặn mà” mà thèm tô mì quảng bằng gạo mới. Ở cái thành phố Tuy Hoà bé tí này, được chị và anh dẫn đi ăn nhưng chưa đúng vị mì quảng nhưng cũng phần nào xua đi cái nhớ. Không phải cọng mì tươi mới, nóng hổi, nước nhưng lẫn cái vị béo của thịt heo, tanh nồng của tôm, cay nồng của ớt … hương hồn của tô mì Quảng nằm ở nồi nước nhưn. Tô mỳ không thể thiếu rau sống, với bắp chuối non, cái giòn tan của bánh tráng. Tô mì không nhiều nước như phở của miền Bắc, nước nhưn trong bát sền sệt. Nói đến đây, tự nhiên nước miếng cứ chảy ừng ực và tưởng tượng mình đang ăn tô mỳ Quảng: “Gắp một đũa mỳ cho vào miệng, kẹp vị cay cay của cải, chan chát của búp chuối non, húp một ngụm nước nhưng, cắt một miếng ớt cay xè vừa hít hà vừa ăn. Giòn tan của bánh tráng được trộn đều vào tô mỳ cùng cái nóng hổi khi ăn lẫn vị cay, mặn chát của tô mỳ mới cảm nhận hết cái hay của nó”. Chao ôi! Nói đến muốn chạy ngay về quê rồi!


Đơn giản bởi ở đâu ở mảnh đất Quảng Nam cũng có thể thưởng thức tô mỳ Quảng, món ăn bình dân từ quê ra phố đều dễ dàng tìm được quán bán mỳ Quảng. Từ vánh nhà lá, phên tre liêu xiêu ở gần cánh đồng, hay quán chênh vênh ở con hẻm nhỏ, đến nơi sang trọng. Đơn giản và gần gũi, hồn người, chất người đều gởi vào tô mỳ mà không ở đâu trên mảnh đất khác có được.


Tôi thèm được ngồi long nhong ở góc ngách cà phê Tam Kỳ. Được hít hà vị cay xè món bánh tráng quệt tương, chè Bà Dần, chè Hồng Linh, món bánh xèo của những ngày mưa lê thê được má làm, món cơm gà, bánh bèo, bánh đập, bột bán, bánh tráng quấn thịt heo,…. Nhiều thứ quá rồi!


Muốn về nếm cái vị cay - mặn - ngọt của người Quảng. Mùi nắm cái kho với thịt heo của những ngày mưa lạnh, cái món ăn “bằm to kho mặn”, như chính tính cách của con người nơi đây, không bóng bảy, cầu kỳ,… Mảnh đất của cái nắng cháy, mưa dầm.


Em chưa muốn về nhà lúc này…?!


Muốn viết cả nỗi lòng nhưng sao câu chữ khó diễn tả thế này…!!! Đành thôi….


 



 


 

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Lẽ nào!!!

Em ao ước chính mình luôn dịu dàng, bình yêu tựa vào anh như tìm về dòng sông hiền hoà thẳm sâu. Đó không phải đơn giản là giấc mơ em đã vẽ lên đó những gam màu tươi mới, đẹp lấp lánh. Em ao ước giản đơn nhất, nhưng cơn mưa nào ghé qua đã để lại những vệt màu loang lỗ, bức tranh đã nhầy nhụa, cấu lên những câu nói vô tình đôi khi cay nghiệt. Khi bên anh em đã ngập chìm trong hạnh phúc bao nhiêu, thì giờ lại ngơ ngác nhìn anh trong cái tàn độc đến lạnh lùng.


Khuôn mặt anh đã từng hôn lên khoé mắt em, từng lau những giọt nước mắt em rơi, người đã dành cho em những lời nói đầy yêu thương. Giờ em đối mặt với một người lạnh lùng, vụn vỡ với từng câu nói của anh. Em đã từng có cơn khát, như một sa mạc khát cháy những yêu thương. Và em đã không đủ tàn ác để trả thù những câu nói chua cay, vô tình của anh từ một con người vừa yêu thương trong những tháng năm dài nay lại quay lưng. Anh làm em tàn theo những bất lực, đớn đau, nỗi uất ức như ngàn mũi kim xâu thầm trong bóng đêm. Giờ đây, em không còn đủ nước mắt để khóc than, nhưng nỗi hờn ghen trong em lại chìm trong im lặng, cứ một ngày chất ngất, em không đủ can đảm, em yếu đuối. Con tim em trơ lỳ, tâm hồn nghẹn đắng.


Lúc nào, bên anh em luôn nhỏ bé, bên một vai to lớn. Em nằm gọn trong cánh tay rắn chắc. Nhưng giờ em lại chơi với giữa màn đêm cô tịch, hình ảnh kia lại chỉ còn lưu lại trong kí ức nhạt nhoà. Em nào biết buông ra là nắm giữ được bình yên, đôi khi anh có những câu nói vô tình em lại lầm lũi đi trên con đường chông chênh đầy tiếng gió, trái tim dâng lên sự nghẹn đắng trong lòng.


Em lạc bước chân, bên anh em cố giấu bao nỗi căm ghét, để tim mình đi tìm những cảm xúc lạnh lùng bởi cô đơn vây kín. Nụ hôn em trao anh hững hờ như một cách để trả thù, nhưng tận cùng của nỗi nhớ tình yêu em khát khao cháy bỏng trong sự say đắm. Em không biết rằng giữa nhớ và quên, giữa yêu và ghét là khoảng cách mong manh? Làm sao em kịp nhận ra mình được dẫn dắt trong trái tim bằng ánh mắt sáng hoắc đang nhìn em như chực vồ lấy và nuốt chửng yêu thương tê dại trong tim em.


Anh à! Em cô đơn tận cùng đau khổ, chẳng dám gào lên cho anh nghe thấy để rồi anh dành cho em những câu nói vô tình, trái tim em lại thêm sự tổn thương, hình ảnh anh trong em để rồi dần dần vỡ. Bên anh, đôi khi em trở thành kẻ xa lạ, cô đơn đừng giữa đời anh của khắc khoải nhớ mong và bất lực.


Em có tội tình gì mà anh đem cho em hạnh phúc trong vội vã,  anh yêu em rồi vội vã bỏ ra đi, để lại cho em một nổi buồn vô tận thâu suốt ngày dài và đêm thâu. Cốc rượu nâng lên rồi đặt xuống, cái vị cay xè kia sẽ làm giảm đi bao nhiêu phần của nổi cô đơn, hay trong hơi men em lại thấy mình đau đớn gấp trăm ngàn lần những lời nói cạn như bát nước đã đổ đi.


Anh quay lưng bỏ đi, để lại em cô đơn tận cùng khắc khoải, chỉ biết em muốn nhắm mắt và ngủ đi một giấc ngủ thật dài, xuyết suốt cả những mùa đã đi qua. Nụ cười dịu dàng , em áp mình, nỗi cô đơn quay ngược lại, là mũi nhọn, đâm toạc đời em, vùng vẫy, máu đang rò rỉ, nhỏ xuống, từng giọt đen đặc, nỗi đau bầm nát bởi cô đơn.


Lẽ nào sự tàn độc đôi khi lại quá khó! Em muốn tàn độc để đúng với chính bản thân em… Hờn ghen trong im lặng!


Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Yêu cái mặn mà.


Nghe bài hát ni nhớ đất Quảng quê mình kinh khủng! Nhiều cái thèm...!!!



 

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Trung thu nhớ...

Lần đầu tiên em đón Trung thu xa nhà. Cứ tưởng mình lớn, sẽ chẳng còn cái háo hức như lúc xưa. Mấy hôm trước nghe thấy tụi nhỏ tập tành múa lân, đánh trống cắt tùng tùng thì chỉ nhớ nhà, mong ngóng đến ngày Trung thu để được hoà vào dòng người mà cùng vui Trung thu.


Tiếng trống, tiếng cười nói, tiếng chạy nhảy nô đùa văng vẳng bên tai làm em có cảm giác thèm nhiều thứ. Đôi khi những điều bình dị bên cạnh mà em chẳng bao giờ nhận thấy nó lại có giá trị thực sự đến thế, gợi đến cái nhớ tận sâu trong miền kí ức đang lạc lỏng. Hôm nay em có cố gắng cười vui đến mấy nhưng vẫn thấy chống chếnh thực sự…


Xa nhà lần đầu tiên, nhìn trăng sáng tít trời cao mênh mông. Nhìn về nơi chốn gia đình em đang tưởng tượng Trung thu ở quê nhà. Cảnh tắt đường ở những con đường quen thuộc như Trần Cao Vân, Huỳnh Thúc Kháng, Phan Chu Trinh, Hùng Vương,…Với những đầu lân được chuẩn bị kỹ lưỡng mang danh tiếng từ xưa đến nay ở các xóm củi, xóm mắm, với các tên Tứ Bàn, …


Nhớ năm ngoái, Trung thu của tụi nhỏ ở quê không có. Năm vừa rồi có bão lớn phá huỷ nhiều thứ, nhớ tiếng trống múa lân bằng cái gàu múc nước xập xình, đầu lân thì bằng cái rổ được phủ tấm màn vải. Nhìn lũ nhỏ em thấy thương quá đỗi, vì lúc đó gia đình nào cũng túng quấn, đang cố gắng khắc phục hậu quả sau bão lũ. Và ước như có trong tay một triệu, hay vài trăm nghìn thôi cũng được, em sẽ tổ chức cho bọn nó một cái Trung thu trọn vẹn với ánh trăng dù chẳng gì nhiều. Năm nay đã khác, quê nhà vẫn cái nắng chói chang, Trăng sáng vành vạnh nhưng em lại xa nhà, cứ ngỡ mình sẽ có tiền để làm điều mình ôm ấp khi bước chân ra khỏi trường nhưng chẳng được. Buồn vì nhiều lẽ, nhưng em vẫn cố gượng… Bọn trẻ ở quê chẳng mấy đứa biết đến hương vị bánh trung thu thế nào, có đứa may mắn lắm được ba mẹ sắm cho cái đèn ông sao, còn hương vị bánh chỉ thèm thuồng nhìn cái bao bì bóng loáng được bày biện ở các tủ kính. Để có được một đầu lân chơi trung thu thì cả bọn trẻ con trong xóm hợp nhau cùng làm lấy, đắp ụ đất để xây dựng đầu lân, cắt giấy dán,… Rồi đến Rằm lại cùng nhau đón đi rước đèn dưới ánh trăng sáng rực. Trung thu của trẻ con ở quê đơn giản, không cầu kì, màu mè, không sung túc ở trẻ con ở phố. Nhưng cái hồn nhiên, háo hức thì mọi trẻ con chẳng khác.


Nhìn lũ trẻ ở đây nô đùa trong tiếng trống cắt tùng tùng, tay cầm chiếc đèn lồng nhiều màu sắc lại gợi em nỗi nhớ những đứa trẻ mồ côi ở mấy trung tâm… Không biết Trung thu của bọn chúng ra sao, tiếng cười trong veo cất lên văng vẳng bên tai dù rằng em đang ở rất xa bọn chúng. Em hứa với bản thân sẽ làm nhiều thứ, nhưng giờ em chẳng có gì khá hơn, đến bản thân còn chưa xong, nặng nợ với gia đình nhiều mà vẫn chưa đền đáp gì.


Trung thu, dù em đã lớn nhưng vẫn không giấu đi cái náo nức muốn được quà, được rước đèn như lúc nhỏ. Mỗi năm có 365 ngày, người lớn thì tất bật với vòng xoay của cuộc sống, một ngày Trung thu không chỉ dành cho trẻ em mà còn là ngày để người lớn nao nao ở tận sâu kí ức của tuổi thơ ùa về. Người lớn cũng mong ngóng ai đó tặng cho mình một món quà be bé để cùng hùa vào cái không khí của tuổi thơ. Còn em, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ có Trung thu, chưa một lần được rước đèn ông sao. Nên bây giờ, em mới viết cho chính mình khi mà còn một đêm nữa là hết Trung thu.


Lúc nhỏ, em sợ lân, sợ hình mặt nạ của ông địa, sợ cả tiếng trống. Nghe tiếng trống từ xa nhà là đã khóc ré lên rồi. Lớn thêm vài tuổi thì cái sợ lân, sợ ông địa đã không còn nữa. Rồi cũng đi rước đèn, nhưng đèn đi rước lúc nhỏ được làm từ trái mù u già, gọt vỏ đem phơi heo héo rồi lấy cái một cái lon sữa bò, ở giữa là cái tim đèn dầu như thế thắp lên giữa cánh đồng cùng mùi bùn ngai ngái hoà lẫn. Là ánh sáng của ngọn đuốc được thắp lên đi theo những đâu lân của đứa trẻ khác xóm, cùng hoà lẫn với chúng để xem đó là đi đón trung thu. Không quà bánh, không đèn ông sao, mọi thứ đều dung dị trong sự sáng tạo con con ngớ ngẩn của cái đầu lúc ấy. Nghĩ lại đến giờ em thèm mình được nhỏ lại, được một lần cầm đèn ngôi sao nhiều màu kia, được cầm cái bánh trung thu trong cái thèm được đáp ứng. Nhỏ lại để em được trọn vẹn một ngày trung thu của tuổi thơ, để bây chừ em nhớ đến hai mắt phải cay xè khi nghĩ đến.


Liệu năm sau em có làm được điều mình mong muốn hằng ấp ủ…??? Trung thu xa nhà, thèm hương vị tiếng cười của lũ trẻ con trong xóm…!!! Bộn bề phố, thương lắm tuổi thơ…


 


Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Cho ngày và em!!!

Sep 20, 2010 6:17 AM

Trời đã vào thu, hương hoa sữa thoảng đưa dạt dìu. Cơn gió cũng mang cái se se lạnh, những cơn mưa rả rích của mảnh đất miền Trung lại ngập ngừng về.
Cảm giác nhớ nhà đang chới với! Em đứng lặng im nhìn dòng người, dòng xe cộ đang vội vã từ khung cửa sổ, từ dãy hành lang. Có đêm khó ngủ em lại lắng nghe giữa màn đêm ở con phố dưới nhà có tiếng xe nào đó vội vàng trong đêm vắng. Đôi khi chính lúc đó em cảm nhận thấy mình cô đơn nhất trong chính tâm hồn! Em thích nhìn, chỉ đơn giản như để xua đi cái sợ hãi, để dõi mắt theo dòng kia bắt gặp hình ảnh nào đó tựa như người thân của em. Nỗi nhọc nhằn của ai đó đang phải đẩy chiếc xe ba gác như hình ảnh Ba đã in đậm vào tâm trí em, dáng bé nhỏ liêu xiêu của Má…!!!
Trong dòng xe kia, mong rằng bắt gặp biển số xe của quê mình đang hoà lẫn. Cảm giác thèm nhiều nhứ ở cái tận sâu kỹ niệm cứ ùa về, để rồi em lại có cảm giác chóng vánh đến mong manh. Em không nghĩ rằng mình cũng dễ vỡ đến kỳ lạ, trước kia em cố tạo ra cho mình cái vỏ bọc gai góc bao nhiêu, thì giờ em lại yếu đuối bấy nhiêu. Có lúc em lại trùm chăn chỉ để gọi cái nhớ ùa về, nước mắt chợt trào trong nghẹn ngào.
Em muốn về nhà lắm! Nhưng lại đan xen giữa cái cảm giác nửa muốn về nửa không. Khi chới với em lại gọi điện để nói hết lòng mình với Chị, lúc đó em lại khóc lại cười, được nghe chị mắng, chị chia sẻ, và em lại có người lắng nghe mọi nỗi niềm của em. Chị bảo em không nên day dứt nhiều thứ, không phải mọi thứ mình muốn trọn vẹn đều được, đôi khi cuộc sống thực tế làm cho ta khó nghĩ và mệt mỏi. Cố gắng bình tâm để suy xét mọi việc, để lòng được nhẹ nhàng đừng quá ưu tư. Em thương chị lắm! Một người chị luốn lắng nghe và chia sẻ với em mọi thứ, chị luôn cố cười với em để giấu đi bao muộn phiền chị đang phải gặp, chị không muốn em bận tâm. Nhưng chị à! Em gái nhỏ luôn mong những gì tốt đẹp sẽ đến với chị và hãy chia sẻ với em nếu chị cảm thấy mệt mỏi. Em đã hứa với chị là sẽ đi theo cách của mình, sẽ bớt day dứt. Em xin lỗi chị, em cố gắng rồi nhưng vẫn không thể, em vẫn mệt mỏi và lại khóc nhiều hơn.
Bên chị em có thể nói mọi điều, bên anh em không thể nói tất cả mọi điều. Bờ vai anh có vững để em tựa và bé nhỏ trong lòng, anh cố che chở cho em để em sống đúng với cái tuổi của hồn nhiên như anh mong muốn. Em bé nhỏ bên anh, nhưng không muốn anh bận lòng nhiều, em chỉ muốn nhìn anh nói nói cười cười một cách nhẹ lòng nhất, em chỉ cần có thế thôi anh ạ! Em xin lỗi vì đã không bao giờ nói tất cả nỗi lòng mình với anh. Bao giờ em cũng im lặng để anh nhìn em những lúc như thế lại có cảm giác sợ. Nhưng em biết phải làm sao, im lặng như bản tính của em rồi anh ạ! Bạn đã nói, em thích ai đó cũng đã quá khó rồi, để có tình cảm thì lại càng khó hơn, hãy đừng để rơi cảm xúc của chính mình và phải biết trân trọng đừng cố giấu và phủ nhận.
Anh luôn cố gắng để hiểu con người em đang nghĩ gì và cần gì, nhưng em lại cố tình trốn tránh và che giấu. Em nhỏ bé, bờ vai không đủ vững để che chở một ai hay không đủ chắc để cho anh tựa nhưng em sẽ cố gắng nếu một ngày nào đó anh mệt mỏi. Em không đem đến nụ cười cho anh chỉ mang đến cho anh sự bận lòng, thì em sẽ cố gắng cười để xua đi cái buồn dâng lên trong lòng. Em không chắc mình mang đến hạnh phúc cho ai kia, hay là chỗ bình yên nhất, nhưng em sẽ giấu đi mệt mỏi và sẽ cười. Nụ cười của em ít khi được thấy, thì giờ em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
Đơn giản chỉ có thế! Em xin cảm ơn anh, chị và bạn. Em đang rối với những mớ suy nghĩ… Mỉm cười nào!
 

Cho ngày và em!!!

Trời đã vào thu, hương hoa sữa thoảng đưa dạt dìu. Cơn gió cũng mang cái se se lạnh, những cơn mưa rả rích của mảnh đất miền Trung lại ngập ngừng về.


Cảm giác nhớ nhà đang chới với! Em đứng lặng im nhìn dòng người, dòng xe cộ đang vội vã từ khung cửa sổ, từ dãy hành lang. Có đêm khó ngủ em lại lắng nghe giữa màn đêm ở con phố dưới nhà có tiếng xe nào đó vội vàng trong đêm vắng. Đôi khi chính lúc đó em cảm nhận thấy mình cô đơn nhất trong chính tâm hồn! Em thích nhìn, chỉ đơn giản như để xua đi cái sợ hãi, để dõi mắt theo dòng kia bắt gặp hình ảnh nào đó tựa như người thân của em. Nỗi nhọc nhằn của ai đó đang phải đẩy chiếc xe ba gác như hình ảnh Ba đã in đậm vào tâm trí em, dáng bé nhỏ liêu xiêu của Má…!!!


Trong dòng xe kia, mong rằng bắt gặp biển số xe của quê mình đang hoà lẫn. Cảm giác thèm nhiều nhứ ở cái tận sâu kỹ niệm cứ ùa về, để rồi em lại có cảm giác chóng vánh đến mong manh. Em không nghĩ rằng mình cũng dễ vỡ đến kỳ lạ, trước kia em cố tạo ra cho mình cái vỏ bọc gai góc bao nhiêu, thì giờ em lại yếu đuối bấy nhiêu. Có lúc em lại trùm chăn chỉ để gọi cái nhớ ùa về, nước mắt chợt trào trong nghẹn ngào.


Em muốn về nhà lắm! Nhưng lại đan xen giữa cái cảm giác nửa muốn về nửa không. Khi chới với em lại gọi điện để nói hết lòng mình với Chị, lúc đó em lại khóc lại cười, được nghe chị mắng, chị chia sẻ, và em lại có người lắng nghe mọi nỗi niềm của em. Chị bảo em không nên day dứt nhiều thứ, không phải mọi thứ mình muốn trọn vẹn đều được, đôi khi cuộc sống thực tế làm cho ta khó nghĩ và mệt mỏi. Cố gắng bình tâm để suy xét mọi việc, để lòng được nhẹ nhàng đừng quá ưu tư. Em thương chị lắm! Một người chị luốn lắng nghe và chia sẻ với em mọi thứ, chị luôn cố cười với em để giấu đi bao muộn phiền chị đang phải gặp, chị không muốn em bận tâm. Nhưng chị à! Em gái nhỏ luôn mong những gì tốt đẹp sẽ đến với chị và hãy chia sẻ với em nếu chị cảm thấy mệt mỏi. Em đã hứa với chị là sẽ đi theo cách của mình, sẽ bớt day dứt. Em xin lỗi chị, em cố gắng rồi nhưng vẫn không thể, em vẫn mệt mỏi và lại khóc nhiều hơn.


Bên chị em có thể nói mọi điều, bên anh em không thể nói tất cả mọi điều. Bờ vai anh có vững để em tựa và bé nhỏ trong lòng, anh cố che chở cho em để em sống đúng với cái tuổi của hồn nhiên như anh mong muốn. Em bé nhỏ bên anh, nhưng không muốn anh bận lòng nhiều, em chỉ muốn nhìn anh nói nói cười cười một cách nhẹ lòng nhất, em chỉ cần có thế thôi anh ạ! Em xin lỗi vì đã không bao giờ nói tất cả nỗi lòng mình với anh. Bao giờ em cũng im lặng để anh nhìn em những lúc như thế lại có cảm giác sợ. Nhưng em biết phải làm sao, im lặng như bản tính của em rồi anh ạ! Bạn đã nói, em thích ai đó cũng đã quá khó rồi, để có tình cảm thì lại càng khó hơn, hãy đừng để rơi cảm xúc của chính mình và phải biết trân trọng đừng cố giấu và phủ nhận.


Anh luôn cố gắng để hiểu con người em đang nghĩ gì và cần gì, nhưng em lại cố tình trốn tránh và che giấu. Em nhỏ bé, bờ vai không đủ vững để che chở một ai hay không đủ chắc để cho anh tựa nhưng em sẽ cố gắng nếu một ngày nào đó anh mệt mỏi. Em không đem đến nụ cười cho anh chỉ mang đến cho anh sự bận lòng, thì em sẽ cố gắng cười để xua đi cái buồn dâng lên trong lòng. Em không chắc mình mang đến hạnh phúc cho ai kia, hay là chỗ bình yên nhất, nhưng em sẽ giấu đi mệt mỏi và sẽ cười. Nụ cười của em ít khi được thấy, thì giờ em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.


Đơn giản chỉ có thế! Em xin cảm ơn anh, chị và bạn. Em đang rối với những mớ suy nghĩ… Mỉm cười nào!

 


Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Gì đây...!!!

Sep bảo viết


Viết gì đây?!


Viết đéo gì đây…!?


Chả có qué gì để viết!


Tâm trạng rối bời


Tròn mắt nhìn Sep cười


Viết gì…??????????


 





Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Thương nhớ người dưng!

                                             


 


“Thương nhớ người dưng”, cái sự đời đôi khi lại bị lật ngược bởi những điều không ai có thể ngờ đến được. Con gái bước ra khỏi nhà đôi khi tự hỏi đến khi nào mới biết đến khái niệm nhớ nhà. Nhưng giờ thì sao một nửa chia đôi ở nỗi nhớ nhưng, nhớ nhà thì chỉ gọi điện nói chuyện quấn quýt, huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, còn nỗi nhớ “người dưng” thì lại da diết, dạt dào đến khó tả. Xa một ngày đã thấy ta ngơ ngẩn với nỗi niềm khó tả, nỗi nhớ nhà chưa bao giờ đến thế, có chăng ta buồn lại muốn về nhà, về chốn được gọi là bình yên.


Cho anh! Tình cảm ở trang đầu “ta ba mươi”, người đàn ông ở tuổi 30 với bao nỗi niềm dằn xé, mãi miết với chốn đi hoang không có điểm dừng. Vì anh là dòng sông mãi miết chảy, muôn đời sông vẫn chảy, phải lang bạt. Một con ngựa phải lao vút từ chốn phồn hoa, đến miền sơn cước và đó làm bước chân anh miệt mài, đôi lúc mỏi nhừ muốn tìm một điểm dừng theo đúng nghĩa nhưng anh không thể. Cuộc sống của anh là những chặng đường đi, có đôi khi một balo vác trên vai, một mình với tiếng còi tàu thét vang rồi lại lên đường với thời gian không hề biết khi nào đó sẽ được trở lại quê nhà.


Thương anh! Bước chân cứ mãi phải đi. Em chỉ là một đứa trẻ con bên anh, im lặng, lầm lũi đôi khi anh cáu gắt lại lụi cụi một mình với nỗi buồn. Bên anh, một bờ vai vững chắc nhưng đôi khi anh làm em cảm thấy mình bị tổn thương, một chút tủi thân len lõi. Em không biết bộc lộ cảm xúc, dù có giận có ghét thế nào vẫn chỉ im lìm một mình, để đến khi cái sự chất chứa kia làm cho cả 2 sợ hãi thì em mới chỉ viết nỗi niềm qua những dòng tin nhắn. Ghét anh khi gặp mặt, rồi có những câu nói vô tình qua từng câu chữ, có sự giận nhưng vẫn cảm nhận ở anh là một người sống tình cảm, một gã đi hoang thèm lắm tiếng gọi bi bô của trẻ con, tiếng cằn nhằn của người vợ, thèm lắm một mái nhà để khi mỏi chân còn có sự ấm lòng. Nhưng bước chân cứ mãi vô định, anh khắc khoải, nỗi niềm chất ngất nhưng cố giấu qua từng câu chữ.


Từ khi em bước chân vào cái VP, với khó khăn chồng chất, trong khi đó em cũng có những khó khăn riêng của mình. Nhưng sao bước chân của em bước vào thì lại ra đi cũng không đành lòng, có hôm nhớ nhà quá nhảy lên xe về với nhà nhưng sợ anh ở lại một mình buồn, lại day dứt. Thế đấy! Nỗi lòng thương “người dưng”, nhưng khi đó không phải là thương thật lòng, cái ghét xâm chiếm nhiều hơn. Ba lần em uống rượu say là ba lần em trở thành đứa con gái hư hỏng. Lần thứ nhất vì em đã không giúp được anh điều gì khi mà anh với những nỗi niềm chất ngất, tình yêu tan vỡ, công việc VP thì với khó khăn tưởng chừng như sắp tan vỡ với bao tâm huyết anh đã dành trọn, em vẫn chỉ im lặng lắng nghe anh nói, anh cáu gắt. Lần thứ 2, em muốn trả thù chính mình vì sao lại dành tình cảm cho anh lớn đến thế, em chỉ nghĩ rằng anh muốn lấp cái khoảng trống bên trong tình cảm của mình để tạm quên đi cái đau khổ mình phải mang với một tình yêu đầy sâu nặng đến thế. Lần 3, cái cảm giác tủi thân quá lớn khi mà anh ốm, mệt để em có cảm giác sợ hãi với chính mình, để trốn tránh cái cảm giác đó em về phòng chuốc hết phần chai rượu còn lại. Đôi khi những việc làm của em anh bảo đó là ngu xuẩn, sao ngốc quá!


Bên anh, em như một đứa trẻ con, đôi khi lại làm cho anh trở thành một đứa trẻ con to xác, cứ quấn lấy nhau với trò đùa của trẻ con. Có khi những hành động điên rồ của em lại làm anh cảm thấy buồn, nhưng sao anh không nói ra. Em chỉ xin anh một điều đơn giản, đó là hãy xem mãi là người bạn tâm giao như trước đây, có điều gì anh cũng nói ra, có thể em chỉ im lặng không giúp được anh điều gì nhưng em vẫn muốn nghe. Anh có hứa và làm được không?


Dù chặng đường anh đi với những bước chân muôn trùng, chẳng bến bờ, chẳng điểm dừng. Dù ở nơi đó anh có những phút xao lòng với ai kia, nhưng đem đến cho anh niềm vui, hạnh phúc thì vẫn phải sống thật với tình cảm của mình anh nhé! Đừng dằn mình với sự cau xé, hình ảnh em trong anh có phai nhoà, bị quên lãng, em cũng sẽ không hờn ghen. Nhưng hơn hết, em vẫn sẽ im lặng dõi theo bước chân, nỗi niềm của anh, như trước đây em im lặng dõi theo tình yêu với sự ngập tràn hạnh phúc với chị N.A. Em sẽ không buồn chỉ gói lại trong lòng rồi chôn chặt, để cười như chính em luôn âm thầm cầu chúc anh hạnh phúc với tình yêu và tìm được bến bờ bình yên. Đơn giản là tình yêu! Luôn cầu chúc cho người mình yêu luôn luôn được hạnh phúc, bình an, hờn ghen ở điểm dừng là sự im lặng. Vì đó mới chính là em! Tình yêu của đứa con gái với mối tình đầu dành cho người đàn ông hơn 30 luôn trọn vẹn.


Hôm nay, anh lại với chặng đường đi xa. Mạnh mẽ lên anh nhé, bên anh có một đứa trẻ con bên cạnh dõi bước, he he. Chúc cho mọi việc đến với anh thành công! Nhưng anh phải thật sự khoẻ đấy. 
Ngựa mãi đi hoang rồi có điểm dừng anh ạ! Em tin anh sẽ có bến đỗ bình yên. Dòng sông phiêu bạt.

                                                                           


    TA BA MƯƠI 


Ta ba mươi

Mơ về ngôi nhà

Những đứa trẻ

Tan sở về

Ngồi vặt rau

Ngắm vợ thổi cơm

Nhưng:

Ta ba mươi

Mười năm trời đi bụi

Đâu chốn về trong cơn mơ

Có chăng

Chút tìm về

Trong men say

Khi đó ta còn nhớ

Một Em giờ xa lạ

Ta ba mươi

Mười năm trời hoang phí

Bước chân phiêu bạt

Từ phố thị phồn vinh

Đến kiệt cùng ngõ thẳm hang hoang

Lời dối trá

Tình chân thật

Và ta không Em

"lãng tử bất hồi đầu" 

                                                                                      Vện hâm