Ai đó có thể cho tôi một liều thuốc quên. Tôi muốn quên mọi thứ trong cái đầu bé nhỏ của mình, nó đã chất chứa quá nhiều mà đáng ra cần phải quên. Cả cái giọng nói của người đôi khi làm tôi thấy mình tổn thương ghê gớm.
Tôi muốn quên mọi thứ với chính mình, muốn cái đầu trong sự trống rỗng, tự do. Sợ đêm xuống, nước mắt lại chực trào, bao hình ảnh không đáng có lại hiện về. Đêm không thể ngủ đến chân tay rả rời, mệt mỏi.
Có phải tôi buồn đến vậy?! Sợ cả chính mình.
Ai đó có thể cho tôi một liều thuốc QUÊN được không? Tôi đã quá mệt mỏi, cứ sống trong cái sợ hãi, cái chuỗi kí ức cứ dâng trào. Muốn gào thét trong cái điên dại tột cùng. Sao không có một ai đủ để tôi gởi niềm tin, để nói hết mọi điều. Tôi chờ mong tiếng cười thật của chính mình, nhưng nó đang được thay thế bằng tiếng cười để che dấu. Cái cô đơn chìm sâu trong đêm, nhìn gương mặt ngủ mà tôi đến thèm. Đã gần 3 tháng chưa được một đêm ngủ sâu trọn vẹn.
Ngày lại chỉ có một mình, không biết nói chuyện cùng ai, nhưng chuyện gì để nói chứ. Tôi thấy mệt mỏi. Đôi khi muốn mở lời định nói với ai đó, chưa đến câu thứ 3 tôi nhận sự cáu gắt. Có lẽ khóc trong đêm như một cách để xoa dịu cuối cùng tôi tìm được.
Tôi muốn QUÊN đi nhiều thứ! Người thì nói tôi như một điên khùng, dở người? Đến một góc nhỏ của ai đó để tôi nằm trong che chở cũng không trọn vẹn. Sao tôi còn buồn?. Đáng ra không nên buồn mà phải biết cười để thương đến bản thân chứ. Ngày thì tôi cố gắng nhắm mắt để khoả lấp.
Tôi muốn quên, xoá đi cái sợ hãi trong lòng nhưng sao bất lực. Tôi ghét cái một mình đối diện một mình lắm rồi! Đành thôi chỉ có thể khóc nếu có thể…!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét