Hương hoa sữa ngan ngát khắp nẻo đường của Tuy Hoà, chợt nhớ đến con đường hoa sữa Huỳnh Thúc Kháng ở Tam Kỳ. Những quán cóc liêu xiêu trong ánh đèn điện nhạt nhoà về đêm, tiếng cười nói rôm rả ở các gian hàng quán đủ mọi thành phần, từ học sinh đến người lao động chân tay, cán bộ công nhân viên chức. Với tôi, hoa sữa ngát hương mới đúng là vào thu, dù rằng mùi hoa sữa luôn khiến không ít người khó chịu, đau đầu. Trong cái nhạt nhoà nghe hương thoang thoảng dạt dìu làm tôi thấy nguôi đi cái nhớ Tam Kỳ. Những dòng xe cộ, nẻo đường ở Tuy Hoà có nét tựa như ở Tam Kỳ, nhưng tôi vẫn muốn dạo trên chính Tam Kỳ - Quảng Nam mình hơn. Có lẽ đúng “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở - Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”.
Thèm bắt gặp ai đó nói giọng Quảng khô rặc quê mùa ở chốn này. Dù tiếng nói này đi đâu ai cũng chê nhưng tôi không thể để lạc giọng, vẫn giữ trọn tiếng quê. Cũng bao lần thấy ngại tiếng quê mình, sao khó nghe, quê mùa, nhưng sao thấy yêu đến thế tiếng quê! Vị cay nồng, mặn mòi, chân chất đến thương.
Hôm trước ngồi nghe bài hát “Yêu cái mặn mà” mà thèm tô mì quảng bằng gạo mới. Ở cái thành phố Tuy Hoà bé tí này, được chị và anh dẫn đi ăn nhưng chưa đúng vị mì quảng nhưng cũng phần nào xua đi cái nhớ. Không phải cọng mì tươi mới, nóng hổi, nước nhưng lẫn cái vị béo của thịt heo, tanh nồng của tôm, cay nồng của ớt … hương hồn của tô mì Quảng nằm ở nồi nước nhưn. Tô mỳ không thể thiếu rau sống, với bắp chuối non, cái giòn tan của bánh tráng. Tô mì không nhiều nước như phở của miền Bắc, nước nhưn trong bát sền sệt. Nói đến đây, tự nhiên nước miếng cứ chảy ừng ực và tưởng tượng mình đang ăn tô mỳ Quảng: “Gắp một đũa mỳ cho vào miệng, kẹp vị cay cay của cải, chan chát của búp chuối non, húp một ngụm nước nhưng, cắt một miếng ớt cay xè vừa hít hà vừa ăn. Giòn tan của bánh tráng được trộn đều vào tô mỳ cùng cái nóng hổi khi ăn lẫn vị cay, mặn chát của tô mỳ mới cảm nhận hết cái hay của nó”. Chao ôi! Nói đến muốn chạy ngay về quê rồi!
Đơn giản bởi ở đâu ở mảnh đất Quảng Nam cũng có thể thưởng thức tô mỳ Quảng, món ăn bình dân từ quê ra phố đều dễ dàng tìm được quán bán mỳ Quảng. Từ vánh nhà lá, phên tre liêu xiêu ở gần cánh đồng, hay quán chênh vênh ở con hẻm nhỏ, đến nơi sang trọng. Đơn giản và gần gũi, hồn người, chất người đều gởi vào tô mỳ mà không ở đâu trên mảnh đất khác có được.
Tôi thèm được ngồi long nhong ở góc ngách cà phê Tam Kỳ. Được hít hà vị cay xè món bánh tráng quệt tương, chè Bà Dần, chè Hồng Linh, món bánh xèo của những ngày mưa lê thê được má làm, món cơm gà, bánh bèo, bánh đập, bột bán, bánh tráng quấn thịt heo,…. Nhiều thứ quá rồi!
Muốn về nếm cái vị cay - mặn - ngọt của người Quảng. Mùi nắm cái kho với thịt heo của những ngày mưa lạnh, cái món ăn “bằm to kho mặn”, như chính tính cách của con người nơi đây, không bóng bảy, cầu kỳ,… Mảnh đất của cái nắng cháy, mưa dầm.
Em chưa muốn về nhà lúc này…?!
Muốn viết cả nỗi lòng nhưng sao câu chữ khó diễn tả thế này…!!! Đành thôi….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét