Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Lẽ nào!!!

Em ao ước chính mình luôn dịu dàng, bình yêu tựa vào anh như tìm về dòng sông hiền hoà thẳm sâu. Đó không phải đơn giản là giấc mơ em đã vẽ lên đó những gam màu tươi mới, đẹp lấp lánh. Em ao ước giản đơn nhất, nhưng cơn mưa nào ghé qua đã để lại những vệt màu loang lỗ, bức tranh đã nhầy nhụa, cấu lên những câu nói vô tình đôi khi cay nghiệt. Khi bên anh em đã ngập chìm trong hạnh phúc bao nhiêu, thì giờ lại ngơ ngác nhìn anh trong cái tàn độc đến lạnh lùng.


Khuôn mặt anh đã từng hôn lên khoé mắt em, từng lau những giọt nước mắt em rơi, người đã dành cho em những lời nói đầy yêu thương. Giờ em đối mặt với một người lạnh lùng, vụn vỡ với từng câu nói của anh. Em đã từng có cơn khát, như một sa mạc khát cháy những yêu thương. Và em đã không đủ tàn ác để trả thù những câu nói chua cay, vô tình của anh từ một con người vừa yêu thương trong những tháng năm dài nay lại quay lưng. Anh làm em tàn theo những bất lực, đớn đau, nỗi uất ức như ngàn mũi kim xâu thầm trong bóng đêm. Giờ đây, em không còn đủ nước mắt để khóc than, nhưng nỗi hờn ghen trong em lại chìm trong im lặng, cứ một ngày chất ngất, em không đủ can đảm, em yếu đuối. Con tim em trơ lỳ, tâm hồn nghẹn đắng.


Lúc nào, bên anh em luôn nhỏ bé, bên một vai to lớn. Em nằm gọn trong cánh tay rắn chắc. Nhưng giờ em lại chơi với giữa màn đêm cô tịch, hình ảnh kia lại chỉ còn lưu lại trong kí ức nhạt nhoà. Em nào biết buông ra là nắm giữ được bình yên, đôi khi anh có những câu nói vô tình em lại lầm lũi đi trên con đường chông chênh đầy tiếng gió, trái tim dâng lên sự nghẹn đắng trong lòng.


Em lạc bước chân, bên anh em cố giấu bao nỗi căm ghét, để tim mình đi tìm những cảm xúc lạnh lùng bởi cô đơn vây kín. Nụ hôn em trao anh hững hờ như một cách để trả thù, nhưng tận cùng của nỗi nhớ tình yêu em khát khao cháy bỏng trong sự say đắm. Em không biết rằng giữa nhớ và quên, giữa yêu và ghét là khoảng cách mong manh? Làm sao em kịp nhận ra mình được dẫn dắt trong trái tim bằng ánh mắt sáng hoắc đang nhìn em như chực vồ lấy và nuốt chửng yêu thương tê dại trong tim em.


Anh à! Em cô đơn tận cùng đau khổ, chẳng dám gào lên cho anh nghe thấy để rồi anh dành cho em những câu nói vô tình, trái tim em lại thêm sự tổn thương, hình ảnh anh trong em để rồi dần dần vỡ. Bên anh, đôi khi em trở thành kẻ xa lạ, cô đơn đừng giữa đời anh của khắc khoải nhớ mong và bất lực.


Em có tội tình gì mà anh đem cho em hạnh phúc trong vội vã,  anh yêu em rồi vội vã bỏ ra đi, để lại cho em một nổi buồn vô tận thâu suốt ngày dài và đêm thâu. Cốc rượu nâng lên rồi đặt xuống, cái vị cay xè kia sẽ làm giảm đi bao nhiêu phần của nổi cô đơn, hay trong hơi men em lại thấy mình đau đớn gấp trăm ngàn lần những lời nói cạn như bát nước đã đổ đi.


Anh quay lưng bỏ đi, để lại em cô đơn tận cùng khắc khoải, chỉ biết em muốn nhắm mắt và ngủ đi một giấc ngủ thật dài, xuyết suốt cả những mùa đã đi qua. Nụ cười dịu dàng , em áp mình, nỗi cô đơn quay ngược lại, là mũi nhọn, đâm toạc đời em, vùng vẫy, máu đang rò rỉ, nhỏ xuống, từng giọt đen đặc, nỗi đau bầm nát bởi cô đơn.


Lẽ nào sự tàn độc đôi khi lại quá khó! Em muốn tàn độc để đúng với chính bản thân em… Hờn ghen trong im lặng!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét