Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Cho ngày và em!!!

Trời đã vào thu, hương hoa sữa thoảng đưa dạt dìu. Cơn gió cũng mang cái se se lạnh, những cơn mưa rả rích của mảnh đất miền Trung lại ngập ngừng về.


Cảm giác nhớ nhà đang chới với! Em đứng lặng im nhìn dòng người, dòng xe cộ đang vội vã từ khung cửa sổ, từ dãy hành lang. Có đêm khó ngủ em lại lắng nghe giữa màn đêm ở con phố dưới nhà có tiếng xe nào đó vội vàng trong đêm vắng. Đôi khi chính lúc đó em cảm nhận thấy mình cô đơn nhất trong chính tâm hồn! Em thích nhìn, chỉ đơn giản như để xua đi cái sợ hãi, để dõi mắt theo dòng kia bắt gặp hình ảnh nào đó tựa như người thân của em. Nỗi nhọc nhằn của ai đó đang phải đẩy chiếc xe ba gác như hình ảnh Ba đã in đậm vào tâm trí em, dáng bé nhỏ liêu xiêu của Má…!!!


Trong dòng xe kia, mong rằng bắt gặp biển số xe của quê mình đang hoà lẫn. Cảm giác thèm nhiều nhứ ở cái tận sâu kỹ niệm cứ ùa về, để rồi em lại có cảm giác chóng vánh đến mong manh. Em không nghĩ rằng mình cũng dễ vỡ đến kỳ lạ, trước kia em cố tạo ra cho mình cái vỏ bọc gai góc bao nhiêu, thì giờ em lại yếu đuối bấy nhiêu. Có lúc em lại trùm chăn chỉ để gọi cái nhớ ùa về, nước mắt chợt trào trong nghẹn ngào.


Em muốn về nhà lắm! Nhưng lại đan xen giữa cái cảm giác nửa muốn về nửa không. Khi chới với em lại gọi điện để nói hết lòng mình với Chị, lúc đó em lại khóc lại cười, được nghe chị mắng, chị chia sẻ, và em lại có người lắng nghe mọi nỗi niềm của em. Chị bảo em không nên day dứt nhiều thứ, không phải mọi thứ mình muốn trọn vẹn đều được, đôi khi cuộc sống thực tế làm cho ta khó nghĩ và mệt mỏi. Cố gắng bình tâm để suy xét mọi việc, để lòng được nhẹ nhàng đừng quá ưu tư. Em thương chị lắm! Một người chị luốn lắng nghe và chia sẻ với em mọi thứ, chị luôn cố cười với em để giấu đi bao muộn phiền chị đang phải gặp, chị không muốn em bận tâm. Nhưng chị à! Em gái nhỏ luôn mong những gì tốt đẹp sẽ đến với chị và hãy chia sẻ với em nếu chị cảm thấy mệt mỏi. Em đã hứa với chị là sẽ đi theo cách của mình, sẽ bớt day dứt. Em xin lỗi chị, em cố gắng rồi nhưng vẫn không thể, em vẫn mệt mỏi và lại khóc nhiều hơn.


Bên chị em có thể nói mọi điều, bên anh em không thể nói tất cả mọi điều. Bờ vai anh có vững để em tựa và bé nhỏ trong lòng, anh cố che chở cho em để em sống đúng với cái tuổi của hồn nhiên như anh mong muốn. Em bé nhỏ bên anh, nhưng không muốn anh bận lòng nhiều, em chỉ muốn nhìn anh nói nói cười cười một cách nhẹ lòng nhất, em chỉ cần có thế thôi anh ạ! Em xin lỗi vì đã không bao giờ nói tất cả nỗi lòng mình với anh. Bao giờ em cũng im lặng để anh nhìn em những lúc như thế lại có cảm giác sợ. Nhưng em biết phải làm sao, im lặng như bản tính của em rồi anh ạ! Bạn đã nói, em thích ai đó cũng đã quá khó rồi, để có tình cảm thì lại càng khó hơn, hãy đừng để rơi cảm xúc của chính mình và phải biết trân trọng đừng cố giấu và phủ nhận.


Anh luôn cố gắng để hiểu con người em đang nghĩ gì và cần gì, nhưng em lại cố tình trốn tránh và che giấu. Em nhỏ bé, bờ vai không đủ vững để che chở một ai hay không đủ chắc để cho anh tựa nhưng em sẽ cố gắng nếu một ngày nào đó anh mệt mỏi. Em không đem đến nụ cười cho anh chỉ mang đến cho anh sự bận lòng, thì em sẽ cố gắng cười để xua đi cái buồn dâng lên trong lòng. Em không chắc mình mang đến hạnh phúc cho ai kia, hay là chỗ bình yên nhất, nhưng em sẽ giấu đi mệt mỏi và sẽ cười. Nụ cười của em ít khi được thấy, thì giờ em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.


Đơn giản chỉ có thế! Em xin cảm ơn anh, chị và bạn. Em đang rối với những mớ suy nghĩ… Mỉm cười nào!

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét