Lần đầu tiên em đón Trung thu xa nhà. Cứ tưởng mình lớn, sẽ chẳng còn cái háo hức như lúc xưa. Mấy hôm trước nghe thấy tụi nhỏ tập tành múa lân, đánh trống cắt tùng tùng thì chỉ nhớ nhà, mong ngóng đến ngày Trung thu để được hoà vào dòng người mà cùng vui Trung thu.
Tiếng trống, tiếng cười nói, tiếng chạy nhảy nô đùa văng vẳng bên tai làm em có cảm giác thèm nhiều thứ. Đôi khi những điều bình dị bên cạnh mà em chẳng bao giờ nhận thấy nó lại có giá trị thực sự đến thế, gợi đến cái nhớ tận sâu trong miền kí ức đang lạc lỏng. Hôm nay em có cố gắng cười vui đến mấy nhưng vẫn thấy chống chếnh thực sự…
Xa nhà lần đầu tiên, nhìn trăng sáng tít trời cao mênh mông. Nhìn về nơi chốn gia đình em đang tưởng tượng Trung thu ở quê nhà. Cảnh tắt đường ở những con đường quen thuộc như Trần Cao Vân, Huỳnh Thúc Kháng, Phan Chu Trinh, Hùng Vương,…Với những đầu lân được chuẩn bị kỹ lưỡng mang danh tiếng từ xưa đến nay ở các xóm củi, xóm mắm, với các tên Tứ Bàn, …
Nhớ năm ngoái, Trung thu của tụi nhỏ ở quê không có. Năm vừa rồi có bão lớn phá huỷ nhiều thứ, nhớ tiếng trống múa lân bằng cái gàu múc nước xập xình, đầu lân thì bằng cái rổ được phủ tấm màn vải. Nhìn lũ nhỏ em thấy thương quá đỗi, vì lúc đó gia đình nào cũng túng quấn, đang cố gắng khắc phục hậu quả sau bão lũ. Và ước như có trong tay một triệu, hay vài trăm nghìn thôi cũng được, em sẽ tổ chức cho bọn nó một cái Trung thu trọn vẹn với ánh trăng dù chẳng gì nhiều. Năm nay đã khác, quê nhà vẫn cái nắng chói chang, Trăng sáng vành vạnh nhưng em lại xa nhà, cứ ngỡ mình sẽ có tiền để làm điều mình ôm ấp khi bước chân ra khỏi trường nhưng chẳng được. Buồn vì nhiều lẽ, nhưng em vẫn cố gượng… Bọn trẻ ở quê chẳng mấy đứa biết đến hương vị bánh trung thu thế nào, có đứa may mắn lắm được ba mẹ sắm cho cái đèn ông sao, còn hương vị bánh chỉ thèm thuồng nhìn cái bao bì bóng loáng được bày biện ở các tủ kính. Để có được một đầu lân chơi trung thu thì cả bọn trẻ con trong xóm hợp nhau cùng làm lấy, đắp ụ đất để xây dựng đầu lân, cắt giấy dán,… Rồi đến Rằm lại cùng nhau đón đi rước đèn dưới ánh trăng sáng rực. Trung thu của trẻ con ở quê đơn giản, không cầu kì, màu mè, không sung túc ở trẻ con ở phố. Nhưng cái hồn nhiên, háo hức thì mọi trẻ con chẳng khác.
Nhìn lũ trẻ ở đây nô đùa trong tiếng trống cắt tùng tùng, tay cầm chiếc đèn lồng nhiều màu sắc lại gợi em nỗi nhớ những đứa trẻ mồ côi ở mấy trung tâm… Không biết Trung thu của bọn chúng ra sao, tiếng cười trong veo cất lên văng vẳng bên tai dù rằng em đang ở rất xa bọn chúng. Em hứa với bản thân sẽ làm nhiều thứ, nhưng giờ em chẳng có gì khá hơn, đến bản thân còn chưa xong, nặng nợ với gia đình nhiều mà vẫn chưa đền đáp gì.
Trung thu, dù em đã lớn nhưng vẫn không giấu đi cái náo nức muốn được quà, được rước đèn như lúc nhỏ. Mỗi năm có 365 ngày, người lớn thì tất bật với vòng xoay của cuộc sống, một ngày Trung thu không chỉ dành cho trẻ em mà còn là ngày để người lớn nao nao ở tận sâu kí ức của tuổi thơ ùa về. Người lớn cũng mong ngóng ai đó tặng cho mình một món quà be bé để cùng hùa vào cái không khí của tuổi thơ. Còn em, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ có Trung thu, chưa một lần được rước đèn ông sao. Nên bây giờ, em mới viết cho chính mình khi mà còn một đêm nữa là hết Trung thu.
Lúc nhỏ, em sợ lân, sợ hình mặt nạ của ông địa, sợ cả tiếng trống. Nghe tiếng trống từ xa nhà là đã khóc ré lên rồi. Lớn thêm vài tuổi thì cái sợ lân, sợ ông địa đã không còn nữa. Rồi cũng đi rước đèn, nhưng đèn đi rước lúc nhỏ được làm từ trái mù u già, gọt vỏ đem phơi heo héo rồi lấy cái một cái lon sữa bò, ở giữa là cái tim đèn dầu như thế thắp lên giữa cánh đồng cùng mùi bùn ngai ngái hoà lẫn. Là ánh sáng của ngọn đuốc được thắp lên đi theo những đâu lân của đứa trẻ khác xóm, cùng hoà lẫn với chúng để xem đó là đi đón trung thu. Không quà bánh, không đèn ông sao, mọi thứ đều dung dị trong sự sáng tạo con con ngớ ngẩn của cái đầu lúc ấy. Nghĩ lại đến giờ em thèm mình được nhỏ lại, được một lần cầm đèn ngôi sao nhiều màu kia, được cầm cái bánh trung thu trong cái thèm được đáp ứng. Nhỏ lại để em được trọn vẹn một ngày trung thu của tuổi thơ, để bây chừ em nhớ đến hai mắt phải cay xè khi nghĩ đến.
Liệu năm sau em có làm được điều mình mong muốn hằng ấp ủ…??? Trung thu xa nhà, thèm hương vị tiếng cười của lũ trẻ con trong xóm…!!! Bộn bề phố, thương lắm tuổi thơ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét