Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Thương nhớ người dưng!

                                             


 


“Thương nhớ người dưng”, cái sự đời đôi khi lại bị lật ngược bởi những điều không ai có thể ngờ đến được. Con gái bước ra khỏi nhà đôi khi tự hỏi đến khi nào mới biết đến khái niệm nhớ nhà. Nhưng giờ thì sao một nửa chia đôi ở nỗi nhớ nhưng, nhớ nhà thì chỉ gọi điện nói chuyện quấn quýt, huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất, còn nỗi nhớ “người dưng” thì lại da diết, dạt dào đến khó tả. Xa một ngày đã thấy ta ngơ ngẩn với nỗi niềm khó tả, nỗi nhớ nhà chưa bao giờ đến thế, có chăng ta buồn lại muốn về nhà, về chốn được gọi là bình yên.


Cho anh! Tình cảm ở trang đầu “ta ba mươi”, người đàn ông ở tuổi 30 với bao nỗi niềm dằn xé, mãi miết với chốn đi hoang không có điểm dừng. Vì anh là dòng sông mãi miết chảy, muôn đời sông vẫn chảy, phải lang bạt. Một con ngựa phải lao vút từ chốn phồn hoa, đến miền sơn cước và đó làm bước chân anh miệt mài, đôi lúc mỏi nhừ muốn tìm một điểm dừng theo đúng nghĩa nhưng anh không thể. Cuộc sống của anh là những chặng đường đi, có đôi khi một balo vác trên vai, một mình với tiếng còi tàu thét vang rồi lại lên đường với thời gian không hề biết khi nào đó sẽ được trở lại quê nhà.


Thương anh! Bước chân cứ mãi phải đi. Em chỉ là một đứa trẻ con bên anh, im lặng, lầm lũi đôi khi anh cáu gắt lại lụi cụi một mình với nỗi buồn. Bên anh, một bờ vai vững chắc nhưng đôi khi anh làm em cảm thấy mình bị tổn thương, một chút tủi thân len lõi. Em không biết bộc lộ cảm xúc, dù có giận có ghét thế nào vẫn chỉ im lìm một mình, để đến khi cái sự chất chứa kia làm cho cả 2 sợ hãi thì em mới chỉ viết nỗi niềm qua những dòng tin nhắn. Ghét anh khi gặp mặt, rồi có những câu nói vô tình qua từng câu chữ, có sự giận nhưng vẫn cảm nhận ở anh là một người sống tình cảm, một gã đi hoang thèm lắm tiếng gọi bi bô của trẻ con, tiếng cằn nhằn của người vợ, thèm lắm một mái nhà để khi mỏi chân còn có sự ấm lòng. Nhưng bước chân cứ mãi vô định, anh khắc khoải, nỗi niềm chất ngất nhưng cố giấu qua từng câu chữ.


Từ khi em bước chân vào cái VP, với khó khăn chồng chất, trong khi đó em cũng có những khó khăn riêng của mình. Nhưng sao bước chân của em bước vào thì lại ra đi cũng không đành lòng, có hôm nhớ nhà quá nhảy lên xe về với nhà nhưng sợ anh ở lại một mình buồn, lại day dứt. Thế đấy! Nỗi lòng thương “người dưng”, nhưng khi đó không phải là thương thật lòng, cái ghét xâm chiếm nhiều hơn. Ba lần em uống rượu say là ba lần em trở thành đứa con gái hư hỏng. Lần thứ nhất vì em đã không giúp được anh điều gì khi mà anh với những nỗi niềm chất ngất, tình yêu tan vỡ, công việc VP thì với khó khăn tưởng chừng như sắp tan vỡ với bao tâm huyết anh đã dành trọn, em vẫn chỉ im lặng lắng nghe anh nói, anh cáu gắt. Lần thứ 2, em muốn trả thù chính mình vì sao lại dành tình cảm cho anh lớn đến thế, em chỉ nghĩ rằng anh muốn lấp cái khoảng trống bên trong tình cảm của mình để tạm quên đi cái đau khổ mình phải mang với một tình yêu đầy sâu nặng đến thế. Lần 3, cái cảm giác tủi thân quá lớn khi mà anh ốm, mệt để em có cảm giác sợ hãi với chính mình, để trốn tránh cái cảm giác đó em về phòng chuốc hết phần chai rượu còn lại. Đôi khi những việc làm của em anh bảo đó là ngu xuẩn, sao ngốc quá!


Bên anh, em như một đứa trẻ con, đôi khi lại làm cho anh trở thành một đứa trẻ con to xác, cứ quấn lấy nhau với trò đùa của trẻ con. Có khi những hành động điên rồ của em lại làm anh cảm thấy buồn, nhưng sao anh không nói ra. Em chỉ xin anh một điều đơn giản, đó là hãy xem mãi là người bạn tâm giao như trước đây, có điều gì anh cũng nói ra, có thể em chỉ im lặng không giúp được anh điều gì nhưng em vẫn muốn nghe. Anh có hứa và làm được không?


Dù chặng đường anh đi với những bước chân muôn trùng, chẳng bến bờ, chẳng điểm dừng. Dù ở nơi đó anh có những phút xao lòng với ai kia, nhưng đem đến cho anh niềm vui, hạnh phúc thì vẫn phải sống thật với tình cảm của mình anh nhé! Đừng dằn mình với sự cau xé, hình ảnh em trong anh có phai nhoà, bị quên lãng, em cũng sẽ không hờn ghen. Nhưng hơn hết, em vẫn sẽ im lặng dõi theo bước chân, nỗi niềm của anh, như trước đây em im lặng dõi theo tình yêu với sự ngập tràn hạnh phúc với chị N.A. Em sẽ không buồn chỉ gói lại trong lòng rồi chôn chặt, để cười như chính em luôn âm thầm cầu chúc anh hạnh phúc với tình yêu và tìm được bến bờ bình yên. Đơn giản là tình yêu! Luôn cầu chúc cho người mình yêu luôn luôn được hạnh phúc, bình an, hờn ghen ở điểm dừng là sự im lặng. Vì đó mới chính là em! Tình yêu của đứa con gái với mối tình đầu dành cho người đàn ông hơn 30 luôn trọn vẹn.


Hôm nay, anh lại với chặng đường đi xa. Mạnh mẽ lên anh nhé, bên anh có một đứa trẻ con bên cạnh dõi bước, he he. Chúc cho mọi việc đến với anh thành công! Nhưng anh phải thật sự khoẻ đấy. 
Ngựa mãi đi hoang rồi có điểm dừng anh ạ! Em tin anh sẽ có bến đỗ bình yên. Dòng sông phiêu bạt.

                                                                           


    TA BA MƯƠI 


Ta ba mươi

Mơ về ngôi nhà

Những đứa trẻ

Tan sở về

Ngồi vặt rau

Ngắm vợ thổi cơm

Nhưng:

Ta ba mươi

Mười năm trời đi bụi

Đâu chốn về trong cơn mơ

Có chăng

Chút tìm về

Trong men say

Khi đó ta còn nhớ

Một Em giờ xa lạ

Ta ba mươi

Mười năm trời hoang phí

Bước chân phiêu bạt

Từ phố thị phồn vinh

Đến kiệt cùng ngõ thẳm hang hoang

Lời dối trá

Tình chân thật

Và ta không Em

"lãng tử bất hồi đầu" 

                                                                                      Vện hâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét