Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Lắng nghe mưa...!!!

Mưa. Một ngày với cơn mưa rả rích, mang trong mình cảm giác chống chếnh rơi nghiêng. Những giọt nước cứ vô tư đan chéo nhau tạo thành một màn nước trong veo rơi giữa không gian bao la.


Mưa. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc. Tiếng mưa đang tách tách vào khung cửa, mưa rơi trên mài tôn đồm độp âm thanh ồn ào. Nằm nghe tiếng mưa với tâm trạng rối bời không tên. Tiếng quạt rù rì cứ liên hồi những vòng quay, căn phòng bé nhỏ mọi khi giờ nhìn trong đêm tối lại thấy rộng thêm ra. Chỉ lắng nghe được tiếng mưa đang rơi ngoài kia cùng với cơn gió hòa nên bản hòa tấu gầm gừ. Lúc đó chỉ ước thêm có cửa số của phòng nhìn ra bên ngoài thì tốt biết mấy, để ban ngày trời nắng sẽ có ánh sáng hắt vào, mưa có thể nhìn biết trời mưa to hay nhỏ. Khổ nỗi, căn phòng bé tí, cửa ra vào là duy nhất, ngày cũng như đêm phải bật điện và quạt liên tục, cái ngột ngạt nhiều khi đè nắn lên làm cho bản thân có cảm giác khó chịu, muốn cáu gắt.


Trong đêm nằm nghe mưa rơi lại nhớ nhà. Có lẽ, cả nhà giờ này đang say giấc ngủ, mưa đêm nay Ba có ở nhà không? Nhà có chỗ nào dột, tạt mưa không nữa, vì đêm nay mưa và gió cứ gào thét, Ba không có ở nhà thì bóng dáng bé nhỏ của Má lặng lẽ trong đêm, giấc ngủ chập chờn. Ở nhà với cơn mưa to như thế này như muốn xé toạt cái lớp tôn của nhà, tiếng mưa lấn át mọi âm thanh, cứ ù ù khắp tai. Dù thế nhưng vẫn thấy yêu, thấy nhớ ngôi nhà của mình.


Bỗng nhiên trời mưa, kiểu mưa quen thuộc của đất miền Trung làm em quay quắt nhìn dáng cụ già lom khom với đôi gánh ve chai. Gian hàng quán cóc, ven đường xếp lại bên lề với tấm bạc phủ trùm. Chị lao công lại nhạt nhòa trong dòng người với công việc của mình. Gác trọ của em trở nên đìu hiu hơn, âm thanh mưa cứ dội vào làm cho không gian như nghẹn ứ...


Cái kiểu mưa rả rích lại làm em thèm bánh xèo. Nếu như lúc này ở nhà thì có lẽ em đã nói má đi ngâm gạo, xay bột làm bánh xèo. Lúc đó hai má con sẽ xúm xít ở dưới bếp để làm, còn thằng em trai và Ba thì cứ chạy lên, chạy xuống hít hà, nôn nóng trông cho nhanh chứ không chịu nổi sự thôi thúc của dạ dày. Tiếng xèo xèo của đổ bánh, mùi thơm ngây ngây lan tỏa từ góc làm em thấy nhớ lắm. Giờ em mới nhận thấy cái gần gũi quen thuộc trước kia chẳng là gì, để giờ xa rồi mới thấy đáng giá. Kiểu mưa như thế này thì trong xóm nhà nhà làm bánh xòe, có khi 2 ba nhà hùa chung với nhau cùng làm bánh xèo, trẻ con tì lại nao nao đợi trong tiếng cười đùa vô tư, tiếng gọi nhau í ới.


Mưa chẳng là gì? Trời lúc nắng lúc mưa nhưng đôi khi lại làm thay đổi cảm giác của chính lòng mình. Cuộc sống của em thì vui hơn trong cái nắng. Bao lần ghét mưa, không thích mưa nhưng có lẽ em đã quá cực đoan. Vì nếu không có mưa thì cuộc sống này sẽ như thế nào? Những cánh đồng sẽ thiêu rụi bởi cái nắng, cái nóng, những dòng sông sẽ kêu khát đầy thống thiết,... Không mưa thì sẽ có nhiều cái cần chống chọi, khô cằn, và khắt nghiệt đến không ngờ. Mưa và nắng cần có lắm trong đời sống này...

Ngày mưa. Không phải tiếng mưa của quê, với cánh đồng tít tắp, cánh đồng bát ngát, mà là tiếng mưa giữa phố xá, giữa dòng người và xe cộ vội vã. Nhìn mưa và lắng nghe tiếng mưa... 


Đà Nẵng mưa. (20/8/2010)









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét