Cô đã đặt nét bút và tấm màn tự tô vẽ nên tình yêu. Tự trang trí những thứ màu sắc lấp lánh, chói lọi để rồi khi dừng lại cô cảm nhận bức tranh chỉ là thứ màu vô hồn. Bao khao khát trong tình yêu cô dành trọn vẹn, cố tô điểm lên bức tranh nhưng chỉ là bức tranh đầy loang lỗ, hoang hoải.
Yêu trong lặng im như thế. Mặc thời gian. Yêu trong im lặng, đúng hơn đó là tình yêu đơn phương của cô dành trọn vẹn cho anh. Cô cứ khắc khoải, dày xéo tim mình, nghiêng ngả mình trong muôn vàn nỗi nhớ. Tự họa cái khoảnh khắc bên anh, được nằm gọn trong cánh tay rắn chắc như một con chim sẻ còn non, được những cái choàng tay ôm. Cô mường tượng đến tuyệt vọng... Mặc kệ, im lặng lướt qua đời nhau.
Hằng ngày cô đến nơi làm việc cùng anh. Lặng im nhìn nhau, đôi lúc cô cố lờ đi nhưng trong thâm tâm lại để ý đến từng bước chân anh. Trong biển người ở công ty, ở những buổi tiệc của cơ quan, cô cố tìm ánh mắt, dáng điệu, tiếng cười nói của anh từ xa để xoa dịu đi cái nỗi nhớ đến cháy lòng, thèm khát được bên anh. Cứ thế, lặng lẽ với chính mình, chìm nỗi nhớ trong từng giấc ngủ, quay cuồng, liếm láp và tự xoa dịu.
Còn anh. Hằng ngày tay trong tay với người yêu, họ trao nhau cái mắt rạng ngời niềm hân hoan hạnh phúc. Anh vẫn không hề biết cô, một người anh xem như bạn lại đang yêu mình tha thiết. Cô đã âm thầm bên anh, ngoan ngoãn nghe những câu nói lúc bực dọc anh trút xuống, những lúc anh buồn cô lại bên cạnh anh im lặng suy nghĩ và chia sẻ. Khi anh mệt mỏi cô để tâm từng cử chỉ để khỏi vướng bận anh, khi anh ốm nhưng vẫn cố làm việc, cô vẫn ngồi yên lặng hằng giờ cùng anh ở cơ quan chỉ để chăm sóc anh. Cô như một cái bóng. Khi anh hạnh phúc trong tình yêu, cô cảm nhận và xem đó như là hạnh phúc của mình. Tự an ủi, hạnh phúc của người mình yêu thì chính hạnh phúc đó có bóng dáng của mình.
Nỗi nhớ, khắc khoải về anh trong tâm trí cứ ngày một lớn. Cánh cửa cô cất công tạo dựng để anh không vướng bận về tình cảm của mình dành cho anh, để anh hân hoan trong niềm hạnh phúc tình yêu trọn vẹn. Cô cố cài then chốt thật vững chắc để anh không nhận thấy, âm thầm với những hờn ghen vươn vãi, ấm ức vụn vặt, vẽ tiếp bức tranh dang dở lạnh lẽo màu tro lạnh, cứ từng ngày, từng mùa trôi qua bao phủ trái tim.
Nhiều đêm cô mơ. Được chìm ngập trong tình yêu của anh. Được sống thật với tình cảm mà bấy lâu chôn giấu. Được anh ôm một vòng ôm thật chặt, chìm trong mụ mị điên dại, cuồng say trong tình yêu, chịu đựng giằng xé từng ngày trong hờn ghen. Cô chỉ cần một vòng ôm của anh, một vòng ôm thật chặt. Chỉ một vòng ôm của anh từ phía sau để biết bình yên trong trái tim vỡ ra rồi khép lại, lạnh lùng với một đêm mơ. Cô cứ muốn cuốn mình và anh trong cơn mơ chống chếnh. Không hét lên gọi tên anh, không tìm gọi anh, cứ chôn thành một góc, rồi lặng lẽ, lặng lẽ đến âm thầm như một kẻ lạc đường. Bỏ mặc bước chân đang ngày xiêu vẹo không gọi tên anh, sẽ không bao giờ gọi tên anh khi hằng ngày cùng làm việc với nhau.
Chôn chặt cái tình yêu, tỏ ra vô tư trước mặt anh. Im lặng dõi theo bước chân của anh, mặc kệ ngày mai cô sẽ khụy xuống giữa chừng với tình yêu tuyệt vọng mình dành cho, cô không níu kéo giấc mơ vào hằng đêm, có lúc bỏng rát, đốt chát bằng tiếng lặng im. Yêu là tình cảm điều người ta khó lòng ngăn cấm. Cô yêu anh, dù rằng tình yêu đó không được đáp trả nhưng cô vẫn hết lòng. Bao lần cố xóa, cố quên để đỡ đau khổ nhưng là điều không thể với cô, nỗi nhớ hằng đêm về trong ánh mắt, nụ cười mà hằng ngày cô bắt gặp vẫn cứ hiện hữu trong giấc ngũ. Im lặng với tình yêu của mình, cô xem đó là niềm hạnh phúc và nghĩ rằng không cần phải nói ra mới là tất cả, khi tình yêu luôn có những sắc màu khác. Cô chọn lựa trong lặng câm để được yêu anh, dù không có những cử chỉ âu yếm, những câu nói yêu thương, ấm áp của những người yêu nhau được đáp trả. Câm nín để anh an lành, hạnh phúc và bình yên. Không thể ôm anh trong cuộc đời, nhìn nét mặt, cử chỉ, ánh mắt cô hiểu anh cần gì, nghĩ gì. Đơn giản của sự câm lặng...
Hôm nay, cô cầm trên tay là tấm thiệp hồng của anh. Cô buồn, một sự cô đơn đến tận dùng đang bủa lấy. Cô hiểu mình, ngàn lần không thể đi về một phía cùng anh, không cùng anh sánh bước chung một điểm. Cuộc đời như vòng xe nghiệt ngã, quay đều để những yêu thương bị đè nén, ngột ngạt, ước muốn cứ thế, cứ thế không bao giờ kề cận được bờ vai.
Cô nhìn anh từ đằng xa một hồi lâu, rồi đây anh sẽ đi về phía tình yêu của riêng anh. Người con gái trong cô bao bão giông cứ dồn trong lòng, ai cũng chỉ biết những cơn gió dịu dàng ở bề ngoài của cô. Nhịp tim yêu trong cô đã vỡ. Không khóc được trước mặt nhau, những giọt nước được cô dồn sâu hơn đáy con tim. Bàn tay muốn đưa ra để đi về phía người mà con tim đã yêu thương nhưng không thể nói thành lời.
Và tình yêu im lặng của cô không thể.
Không thể đi bên nhau, chung một đường. Nụ cười gượng gạo trước mặt anh cầu mong anh hạnh phúc, sống thay cả những hạnh phúc của cô. Không thể khóc với anh, những tiếng nấc cứ nghẹn ứ rồi tan dần theo sự chấp nhận thực tại. Cánh cửa sẽ khép lại bằng nụ cười cho những ngày êm đềm anh sẽ đón nhận dưới bàn tay của một cô gái mà anh yêu. Còn cô đi về với bản ngã của mình đã chấp nhận bấy lâu, chấp nhận yêu, hạnh phúc với chính mình trong im lặng.
Bức tranh màu cô tự tô, tự vẽ giờ đây đầy lạnh lẽo, u buồn. Chờ thời gian sẽ xóa dần lớp màu của tranh. Bởi lẽ trong đời anh và cô thuộc về hai miền khác nhau, nơi chốn khác của yêu thương.
Yêu thương cô dành cho anh như chiếc lá lìa cành giữa mùa thu. Đành cố quên tình yêu trong im lặng, chúc anh về nơi hạnh phúc.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét