Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Miền vô định...!!!

Tự
nhiên thấy trống trãi kỳ lạ!! Những ngày này ta sống không phải suy nghĩ nhiều,
cứ vô tư trong từng ngày trôi qua. Dẫu rằng có những chật vật đời thường trong
cuộc sống. Đôi khi chính áp lực từ mọi điều ta cứ dồn hết vào bản thân, cảm
thấy mệt mỏi và chán chường không còn chút niềm tin vào điều gì. Vô tình như
thế đã dấn chìm bản thân trong hố sâu của vỏ ốc đơn độc và mệt mỏi. Có lẽ nụ
cười là điều cần để xoa dịu mọi thứ, nhìn thẳng đón nhận cuộc sống.


Tháng
mười hai. Sắp kết lại một năm nữa. Bàn phím thời gian cứ gõ từng điệu nhịp
nhàng uyển chuyển, còn con người thì lại cứ mai suy tư bao điều, cuộc sống và
bản thân. Tự nhiên thấy hụt hẫng điều gì đó mà tôi vô tình đánh mất mà không
hay!? Nụ cười hay sự hồn nhiên trong niềm tin cuộc sống. Cảm giác tủi thân về
mình lấn át quá nhiều rồi tự co cụm trong cái vỏ ốc vững chắc để không cho mình
một va chạm đau đớn nào. Biết cần một sự đổi mới về chính mình để rồi những cảm
nhận cuộc sống xung quanh cho ta bao điều mới mẻ. Giây phút sống không suy tư
như thế này có được lâu không nữa, giữa chốn trời xa lạ, không bạn bè, không
người thân nhưng vẫn cứ vô ưu từng ngày trôi qua.


Ngày
và đêm, 24 h mỗi ngày. Nhịp điệu đều đặn. Phố thênh thang, vòng bánh xe cứ lao
trên đường. Và nơi nào đó vẫn chỉ có bóng dáng của chính mình trong sự cô độc
một mình.


Yếu
đuối, tự ti hay tự tìm cách trốn tránh bằng cách xây nên vỏ bọc???


Em, thèm khát
yêu thương đến tội nghiệp, để đôi lúc dịu dàng và cũng đôi lúc em trơ lì, chai
sạn và mất cả lòng tin. Em sợ những yêu thương giả tạo va vào, rồi vụt lấy đi
tất cả những thứ yêu thương vừa nhen nhóm đó, nên em co mình lại, xù lông với
tất cả mọi thứ, để rồi lạnh lùng, hững hờ với tất cả mọi những gì bên mình.


Em chật vật với
những day dứt trong sâu thẳm, nỗi buồn len lõi, cảm giác tủi thân vây kín. Vẫn
biết ở cuộc sống này, nỗi đau của con người là vô tận, những được mất ở đời
bỗng chốc hư không, mọi thứ hư thực đều trở về nguyên sơ là cát bụi. Con người
đôi khi cũng cần biết chai đi, sẽ biết cười trước những cay nghiệt của cuộc
đời, để biết đón nhận tất cả mọi giông bão gió đổ ập mà không hề khóc than. Em
hiểu bản thân cần phải thoát khỏi vỏ ốc, được một phút cố gắng thoát thì lại e
dè, và càng chui sâu trong vỏ bọc. Đôi lúc em đã khóc, khóc toáng trong đêm
khuya để át đi mọi hờn tủi trong lòng đang trào dâng. Càng khóc em càng thấy
mệt mỏi, lại suy nghĩ nhưng vẫn bế tắc đến vô vọng, em yếu đuối đến vậy!!


Những mùa đi
qua, em am thầm chôn chặt mọi thứ trong lòng, đôi khi cũng muốn từ bỏ những day
dứt để được vô tư sống đúng với cái tuổi của mình hiện tại. Vậy mà không. Em
vẫn thế, vẫn chôn chặt mọi thứ, chôn chặt tự rất lâu, lầm lũi và đơn độc gặm
nhấm sự âm ĩ nỗi lòng, chai sạn và mất cảm giác tin yêu. Em với những bước chân
vô định đi về phía con đường có cánh đồng lầy đầy bùn, cứ như vậy như một chiếc
bóng ngu ngốc, vô cảm nhất trần đời.


Ngày
mai, ngày kia, ngày kia nữa, con đường em đi có khác không? Hay mãi là miền vô
định!? Nước mắt không thể cứ rơi như những ngày mưa vẫn kéo dài vô hạn trong
mùa nước. Khóc như một sự yếu đuối, như bản thân đang cần sự thương hại che
chở, nhưng em không cần sự thương hại từ ánh mắt của bất kì ai. Em muốn trôi và
ngủ thiếp đi trong chai lì của sự khô cứng, không nước mắt và sẽ không một giọt
buồn nào rớt xuống. Em im lặng!


Vậy thôi em ơi! Một miền vô
định cần bước đi để vượt qua…


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét