Em ước mình là cơn gió. Gió thoảng bên đời nhẹ nhàng, lặng lẽ. Gió mãi một đời đi hoang. Em không muốn mình mãi là cánh chim lạc loài, cứ mãi đi tìm nơi trú ngụ. Đôi cánh em bay đôi khi cũng có những quãng gấp khúc, mệt nhòa.
Bên đời rồi ai cũng có những bước chân mỏi mệt. Vậy mà, em sao? Mỏi mệt lâu rồi, cứ mãi lao vút bay mãi, bay mãi chẳng thấy bến bờ mà khi đó đại dương bao la cứ thăm thẳm mịt mùng. Em à! Đâu là bến là bờ… Là đi và đến…
Em không phải là cô gái hay mơ mộng, hay gởi hồn mình cho những câu chuyện cổ tích thần tiên hôm nào còn loắt choắt. Đã qua rồi, của ngày hôm qua rồi! Em đến – và em đi, mỗi nơi như một chốn dừng chân phiêu lãng cho kiếp rong ruổi của mình ở đời này chăng? Hôm nay em đến với những lơ ngơ và chút trãi nghiệm nhỏ nhoi, chỉ vừa đủ để ghi lại chút khoảng khắc mỏng manh như làn khói. Bậc thang chờ đón em ở chân trời, có hay không? Như những bậc thang, em lại cứ bước từng bước một mà chẳng biết đích cuối cùng là gì, mà bậc thang phía trước có gì. Cứ như thể em đang bước bậc thang này để tiếp bậc thang tiếp theo như một lực đẩy mà chẳng có gì liên quan với nhau.
Phải chăng, thời gian và không gian là một chuỗi dài những bậc thang. Đời người có hay chăng như thế??? Có thể hôm nay bậc thang tiếp theo là điểm dừng, là mục đích cuối cùng nhưng khi lên được bậc thang ao ước lại muốn lên bậc thang trên nữa. Mục tiêu đặt ra cũng thay đổi tùy vào khoảng thời gian và không gian mình đang đứng. Sân ga hành trình cứ đặt mỗi con người cứ bước, cứ bước… - cái quan điểm cá nhân lãng xẹt của riêng em mà thôi!! Nhưng ít ra không có bậc thang nào là cuối cùng nhưng mỗi con người sẽ chọn cho mình trong hàng ngàn bậc thang kia để dừng chân và cũng là mục tiêu của mình đã hoàn thành với sự cố gắng, trăn trở, quyết định khó khăn.
Em. Cứ lao vút trong sự mờ ảo của sương mù, không tìm cho mình một hướng đi. Mãi lạc lối với cái vòng lẩn quẩn. Em là gió chăng? Cứ mãi chờn vờn mà không tìm được điểm xuất phát và kết thúc, cứ lưng chừng, lưng chừng đển ủ ê. Để em hiểu hơn đến tận xương tỷ, chết thì quá đỗi dễ dàng mà sống thì rất khó.
Em mong manh, dễ vỡ lắm! Đừng cáo buộc em khó hiểu, phức tạp. Không đâu nhé, em chỉ hơi điên loạn và lộn xộn chút thôi bởi người ta cứ cố nắm em trong tay. Nhưng em là gió mà, thích lãng du nên đừng cố trói em, chút riết chặt cũng làm em đau đớn, tan nát và mất dần đi mà thôi. Em cứ hay than vãn, cứ nói đến những thứ mất mát. Mà hình như em mất mát dần đi chính mình, ngày một cứ bào mỏng mình trong sự héo úa…
Em thấy mệt mỏi và chán chường ghê gớm. Bước chân em có dừng ở một nơi yên bình hay không? Hay cứ mãi phiêu lãng trong chốn cuồng phong. Gió mãi là đời gió đi hoang…???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét