Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Có lẽ..

 

Chung chiên một ngã đi. Lạc lỏng.


Tát cả đổ vỡ một cách loảng xoảng trước mắt. Khó
khăn lắm mới bắt đầu một cuộc sống đơn độc nơi đất khách. Bất cần.


Có bao lần ý nghĩ trong đầu. Không cần ai, trừ cha mẹ
là người sinh mình ra.


Tôi. Một đứa con gái rất khắc nghiệt. Bao lời nói đã
buông lơi trước mặt. Ngoảnh mặt đi với dòng nước mắt nút ngược vào trong. Tôi,
ích kỉ. Lúc nào cũng chỉ biết đến mình. Mọi lời lẽ trở nên vô thanh.


Buồn. Đau. Tất cả là riêng mình. Không có ai đâu tôi
à!! Người tưởng rất thân bên cạnh cũng đang buông lơi những lời lẽ kia, những
mũi dao đang dâm xoáy vào tim một cách bất nhẫn.


Chỗ trống trong tâm hồn ngày một rộng hoác. Cuộc vui
đã tan và người đã xa… Khoảng trống thật đáng thương, chằn chịt vết thương, những
dấu vết rạn vỡ đến cùng cực. Tia nhìn soi vào nhau chát chứa.


Người rồi cũng thế cả thôi. Cũng dối gian không khác
gì nhau. Người rồi cũng thế! Cũng làm nước mắt mình rơi ướt gối một chiều mưa.


Thà đừng gặp nhau, đừng đến để làm gì. Thà đừng làm
cho người khác trong lặng lẽ, câm nín mọi lời lẽ dày vò. Thà cứ như bao con người
khác, yếu đuối thì yếu đuối. Buồn thì khóc, vui thì cười thì có lẽ đỡ đau. Đỡ
phải chen vào lòng những nghĩ suy.


Cố làm ra vẻ bất cần để rồi nhận lấy gì, không gì cả.
Tất cả còn tôi, đơn độc trên con đường ngược nắng, ngược mưa.


Thôi thì,  những
vẫn vơ thế thôi lại khiến lòng mình tan ra trong dằn vặt.....giá mà đừng có bắt
đầu. Thì kết thúc kia chẳng có dấu ngoặc để cộng hưởng cho tròn câu. Vệt buồn
không loang lỗ nhiều hơn phút chốc, mà tàn vào đêm gặm nhắm trái tim sầu.


Thà đừng bắt đầu để chẳng có kết thúc nào không
thành câu.


Loảng xoảng rơi vỡ òa. Chỉ có ta trên con đường này
tôi. Phải đi thôi. Bất cần…





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét