Dạo này bỗng nhiên mình thấy mệt
mỏi, buồn bực trong người. Có thể tự nhiên mình vướng vào những chuyện đâu đâu
không. Tự làm cho mình khổ thôi, biếng ăn, mất ngủ, phờ phạc và mệt mỏi. Nhưng
một điều cũng phải nói là tôi không ngừng cười, nhiều khi bực bội với người
khác.
Thường chủ nhật tôi ở phòng ngủ
nướng đến 8 – 9h mới lồm ngồm dậy. Hôm nào thức khuya coi phim cuối tuần đến 2
-3h sáng mới ngủ thì ngủ nướng khét lẹt đến 11h dậy. Ăn sơ sài gì đó, chuẩn bị
đồ đạc đeo cái mai rùa đi ra quán cà phê quen ngồi đến tối mời rê thân xác về. Khi
ở giữa lưng chừng trạng thái như vậy, tôi nhận được tin nhắn của Trà mời tôi đi
chơi. Hihi, lúc đó gật đầu liền, đi chơi để đổi gió mà.
Hẹn gặp nhau ở Công viên Lê Thị
Riêng, tiết mục bắt đầu là đi ăn sáng khi đã gần trưa, khai vị cho lần đầu gặp
nhau là món mì Quảng. Quán ăn vừa miệng, tạm ổn vì khó mà tìm được quán ăn đúng
chất Quảng ở cái đất Sài Sòn này lắm.
Ăn sáng xong, Trà chở tôi cà phê ở
Quận 1. Một quán khá đặc biệt. Tôi rất thích quán đó. Quán nằm nhỏ gọn trên một
chung cư. Bên dưới là phòng tranh nằm gọn khi xung quanh là những tòa nhà cao tầng,
ồn ào xe cộ. Bước lên bậc cầu thang cũ kĩ, một căn phòng nhỏ nhắn, được bày biện
theo kiến trúc trầm, thiền. Quán này không có tên quá, chỉ bước đến lầu một mới
thấy biển quá phê Ikex. Quán chỉ có khoảng 7,8 bàn là cùng, chủ yếu là khách
quen. Hai đứa chọn một góc ngồi nói tào lao đủ chuyện, chủ đề hot nhất vẫn là về
anh Cô. Đến khi tính tiền để đi thì anh chủ quán lại bắt chuyện, hỏi sao hai đứa
biết quán cà phê này? Anh khen hai đứa hiền ghê, ngồi im lặng rất lâu, đâu biết
rằng hai đứa thủ thỉ với nhau quá trời là chuyện. Hỏi có theo đạo Phật không?
Anh tự giới thiệu tên mình và hỏi tên hai đứa.
Vô tình tôi cầm trên tay cuốn
sách “Giọt nước cành dương” của Thích Nhất Hạnh. Tôi thấy hay, câu văn đơn giản
nhưng nội dung rất sâu, rất thích. Hỏi chuyện một hồi tôi được biết anh là người
theo đạo Phật, ngồi thiền, và là giáo viên anh văn của hội Anh ngữ. Kiến trúc
thiết kế theo kiến Trúc Hội An. Quán được bày trí rất tỉ mĩ, những loại cây đơn
giản được bố trí hòa hợp với ánh đèn điện, âm nhạc dạt dìu nhẹ nhàng, tạo ra
không gian rất tịnh.
Lúc về, anh chủ quán cho tôi mượn
cuốn sách “Giọt nước cành dương” đang đọc dở, đến khi nào đọc xong thì trả. Hết
cuốn này anh sẽ cho mượn cuốn sách khác, và sẽ chỉ dẫn các cuốn sách hay để đọc.
Chắc mình phải đến cái quán đó dài dài mới được, nhưng xa quá, ở tận quận 1.
Cà phê xong, hai đứa vào KFC ăn vừa
trưa vừa chiều, lang thang vài góc ngách ở SG mà tôi chưa đặt chân đến.
***
Những cây me ở vài nẻo đường Sài
Gòn đang vào độ thay lá. Cảm giác rất đỗi an nhiên. Cảm ơn Trà! Đi chơi với ấy
rất vui, thoái mái!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét