Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Còn lại gì cái tên...!!

 


Mọi chuyện đã qua, ai cũng có cho mình những con đường đi
riêng, cuộc sống riêng. Tôi chọn cho mình một hướng đi chẳng bình yên, nhưng đã
là một tôi mới. Một tôi biết giữ cho bản thân nụ cười, gạt bỏ những ủ ê trong
lòng để bước ra đón nhận mọi thứ.


Cuộc gặp gỡ nào cùng có chia ly. Tôi và người cũng vậy, đã là
hai hướng đi. Và một ngày mai trên đường đời, tôi và người gặp nhau chắc gì đã
cúi đầu chào nhau. Mà chắc gì anh còn nhớ tên tôi, huống gì một đứa con gái yêu
anh vẫn chờ anh cơ chứ!
Phải chăng tôi đa đoan, chuyện của người cứ vương vào mình? Nhưng một điều tôi
vẫn phải nói, tôi thấy mình ở trong đó.Yêu anh, nhưng cũng phải nói rằng tôi đã
không cho anh một thế giới để thở. Bên anh tôi được che chở, quan tâm, điều này
từ nhỏ đến lớn giờ tôi chưa bao giờ được một ngày như thế. Sự yếu đuối trong
tôi thể hiện rõ khi tôi có anh bên cạnh, nước mắt của tôi làm anh thấy sợ, sự
nhạy cảm của tôi làm anh cảm thấy day dứt. Cũng đúng thôi! Tôi rất khắc nghiệt,
từng câu từng chữ tôi làm người cảm thấy khó chịu, và mỗi dòng tôi viết cho nỗi
lòng của mình là “đáng sợ” cho người khác. Tôi chẳng có gì để biện minh cho
mình hết. Anh đã nói ra hết rồi gì? Còn lại gì cái tên. Chắc gì ta nhớ tên nhau
trên đường đời sắp tới.


Những cuộc gặp gỡ không tên đến với tôi cũng nhạt nhòa như một
cơn mưa chiều Sài thành vội vã. Cũng có người để lại trong tôi ấn tượng, cũng
có những người chẳng để lại gì. Tôi chẳng biết mình có tàn nhẫn với bản thân
không? Cuộc gặp gỡ không tên đó có bạn, người mà tôi nói chuyện một cách vô tư
nhất, không e dè. Tôi cứ ngỡ mình và bạn như thân, tôi tự nhiên trò chuyện mọi
tâm tư của mình. Rồi vô tình làm bạn khó chịu, bực bội. Tôi có lỗi khi đã có những
câu nói đùa quá trớn, không biết bạn có suy nghĩ gì không? Cảm giác tội lỗi của
tôi trong những tháng ngày qua đã đè nén lên tôi quá nhiều, và bạn cũng có
trong cảm giác đó của tôi.


Tôi ví những cuộc gặp gỡ của mình là những cơn gió, thoáng đến
rồi bất biến chẳng một chút giấu vết gì. Tôi và bạn có khi là một cơn gió như mọi
lần tôi nói. Hãy quên tôi đi – một cơn gió lẻ thoáng qua bạn… (Nụ cười của “lão cô đơn teen teen” rất ấn
tượng với tôi đấy! Nhìn bên ngoài bạn là người rất đơn giản nhưng tâm hồn bạn rất
phức tạp. Mong bạn bình yên! Quên Gió đi!!!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét