Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Khô...!!!


Dường như mọi thứ trong tôi đã quá vãng, để tôi trở lại là
chính mình chăng, một tôi khô, cằn, cộc và giọt nước mắt khô trôi ngược dòng. Một
tôi cười giòn tan, một tôi hay nói những câu nói vu vơ, một tôi lạnh lùng.


Đành vậy!


Một năm rồi đấy! Đau khổ, tuyệt vọng, oán giận gì đi nữa cũng
không lấy lại được, cũng không làm cho mình vơi bớt đi nỗi lòng chất ngất. Để
tôi cảm nhận quanh mình đều nhạt thếch, nhạt vô cùng.


Từng cơn gió thổi lướt nhẹ nhàng, nghe quanh mình mùi cỏ non
thơm phứt. Trăng tròn vành vạnh bên cạnh những ngôi sao, có lúc tưởng chừng như
tay mình chạm được ánh trăng cùng các ngôi sao, vậy mà không ngờ đó chỉ là sự
ám thị của chính bản thân mình mà thôi. Có lẽ, nó cũng như hạnh phúc, hay mọi
thứ trong cuộc đời của mỗi người thì phải, có những lúc ta tưởng những thứ mình
hằng ao ước, mong đợi đã đến, ta đã nắm được trong tay. Vậy mà không, nó chỉ là
sợi dây tơ mong manh, mãi vẫn chỉ cố vớ tay đến, rồi chợt đến và tan biến nhẹ
tênh. Có khi ta đã nắm trong tay mình lại cố giữ thật chặt nhưng nắm chặt quá
nó cũng trôi tuột lúc nào không hay. Để rồi tự mình lao đi, quay cuồng với những
thứ không cảm xúc, không khổ đau, không vui, không buồn, những thứ như lá khô
như sỏi lăn công cốc, là bụi tung mờ phảng phất, như bức tường bám đầy rong
rêu…


Lại nhớ… Khi trái tim tôi lúc nào cũng đong đầy những yêu
thương. Tại sao lại có những cuộc gặp gỡ nhau của một kiếp người rồi có những
chia ly đến ngỡ ngàng. Phải chăng, đã là người thì phải nặng nợ với nhau để gặp
và trả nhau qua những ân tình không lời giải đáp!? Yêu thương ta nhận bao nhiêu
là đủ, và cho đi bao nhiêu là vừa để giữ người mình yêu thương bên cạnh mình, để
rồi người cảm nhận và sẽ yêu thương mình.


Vằn vện giấc mơ hôm qua và nay còn dang dở, một bờ vai để tựa
, thèm một sự quan tâm, ân cần từ một ai đó. Thèm một nụ hôn đặt nhẹ lên má để
rồi thẹn thùng đỏ mặt. Thèm một cái ôm từ đằng sau của ai đó để như mình được
che chở. Thèm những sự giận dỗi vu vơ để rồi im lặng tuyệt đối đến đáng sợ.


Hôm qua yêu, nay nên hận. Gặp nhau làm chi cho nên tình nên tội.
Tình một đêm bỗng chốc là con gái hóa đàn bà. Rồi mòn mỏi đợi chờ ai, mong ngóng
ai. Giọt nước mắt khô queo theo từng tiếng thở dài của đêm đen, như ly cà phê
không đường đặc sánh. Lạnh lẽo như nấm mồ vô danh, hồn ma vất vưởng không siêu
thoát…


Vẫn chỉ là đêm đen, em không thấy cuộc đời đang chào đón ngày
mới…!!!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét