Giữa lòng phố, những khối bê tông, khói bụi được phủ kín có một bãi đất trống, nơi bọn trẻ thỏa sức chạy nhảy, nô đùa bên gió và cánh diều. Gió lên thỏa sức nâng từng cánh diều bay vút lên cao. Và khi ấy, cũng là lúc những kí ức một thời tuổi thơ ùa về. Nhớ ngày nào, cũng gió, cũng nắng hanh hao và mang theo cả cảm giác háo hức. Chiều vừa nhạt nắng là lũ trẻ chúng tôi lại hồn nhiên say mình trong từng cánh diều. Ngày ấy, diều được làm bằng giấy và những nan dừa khô tự đan bằng tay với keo dán là cơm nguội chứ không phải bằng vải và nhiều màu sắc, kiểu cách như bây giờ.
Cánh diều theo gió mà lên mang theo giấc mơ trẻ thơ, như nụ cười của em trong gió, vô tư, hồn nhiên mà trong sáng lạ thường. Mãi chạy theo cánh diều mà quên đi những giọt mồ hôi lăn trên gương mặt đỏ bừng bừng vì nắng. Cánh diều theo sợi chỉ mà chao mình trong nắng gió và nụ cười của em theo ấy mà reo lên, một thời tuổi thơ trôi đi theo từng năm tháng.
Giữa chốn lao xao nhộn nhịp của phố thị. Cánh diều trên nền trời xanh, nụ cười em thơ trong veo trong nắng và gió khiến lắm kẻ xa quê như tôi quên mình trên đất khách. Cả một tuổi thơ, một thời tắm sông, chăn trâu, trộm mía, lắm trò nghịch ngợm cứ thế mà ùa về. Bỗng sao thèm được là gió thổi căng thân diều, được như cỏ - hồn nhiên vô tư nô đùa với gió, ước được như em “Ba ơi! Con muốn thả diều”. Cuộc sống bộn bề nơi phố thị làm ta mãi bon chen cơm áo gạo tiền mà quên đi những khoảng lặng trong cuộc đời. Những nốt thăng trầm nhẹ nhàng của cuộc sống. Cả mong ước một thời ta đã bỏ mặc, lãng quên, giết chết cảm xúc rất đỗi đời thường... Tôi đã bỏ mặc mình, bỏ mặc những chuyến đi, bỏ măc những dòng cảm xúc miên man nhẹ nhàng. Tôi nhìn lại mình với một vị đắng và cả sự cô đơn làm bạn đồng hành trong suốt chặng đường vừa đi qua.
Bao người đã từng nghĩ rằng tôi sẽ là gã du hành chống xuồng giữa một đại dương mang trong mình một sự ngạo mạn. Và tôi cũng nghĩ mình sẽ sống đúng với cá tính bất cần, nhưng khi nhìn lại vẫn chỉ là sự khát khao quẫy đạp...
Xin cảm ơn cơn gió đã “vô tình” mang ta về một thời quá khứ hồn nhiên, nơi cánh diều tuổi thơ đang nô đùa trong gió, nơi lòng người đứng lặng…
P/S: Dạo này độ quỡn của mình hơi nhiều nên có lắm trò thiệt, he he. Thả diều một mình mà vui!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét