Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

"Anh đến thăm em đêm 30"

Lâu rồi tôi không viết
dòng chữ nào về anh. Có lẽ, mọi thứ trong tôi đang chết dần chết mòn. Câu chữ
trong người đang ngày rục rã, không thoát mà trở nên trơ lỳ hơn lúc nào hết.


Hơn một năm rồi, vết
thương lòng cũng đang hàn gắn. Bao nước mắt, nỗi buồn đã gởi trọn cho anh trong
một chữ “TÌNH”. Tôi biết kiềm mình trước những câu nói vô tình, ánh mắt coi thường,
gắt gỏng…


Một năm trôi qua, tôi lại
mở bản nhạc “Anh đến thăm em đêm 30 – Vũ Thành An” nghe lại. Cũng khoảng thời
gian này, trời sang mùa, nhà nhà người người nao nức chuẩn bị tết. Còn tôi thì
ngụp lặn trong mớ tâm tư bùng nhùng. Xa gia đình, nỗi buồn không ai san sẻ. Tôi
như kẻ cô độc giữa bầy đàn, lạc lỏng trong tiếng cười ơ hờ.


Anh à, một năm trôi qua
em mới mở lại bài hát này để nghe. Lúc trước nghe với nỗi niềm khao khát, chờ đợi
miệt mài. Và cho bản thân mình cơ hội hi vọng, anh đến thăm em, dù chỉ một lần
thôi cũng được.


Những bước chân đơn lẻ
trên hè phố, hay thấp thoáng ai đó tôi cứ mường tượng đó là anh. Giọng nói của
anh, tiếng cười của anh, và dáng đi lất cất chạy về phía em và gọi tên. Sao cứ
để em mãi miết chờ đợi như vậy cơ chứ!! Đã bao lần tự hứa với mình, thôi đừng
hi vọng để rồi đau khổ.


Chúc anh hạnh phúc.!!


Bài hát là chút gì đó
cho kẻ vô duyên này.


 


Em Đến Thăm
Anh Đêm 30


Tác giả: Nhạc Vũ Thành An, thơ Nguyễn Đình Toàn


 


Em đến thăm anh đêm ba mươi 
Còn đêm nào vui bằng
đêm ba mươi 
Anh nói với người
phu quét đường 
Xin chiếc lá vàng
làm bằng chứng yêu em. 

Tay em lạnh để cho
tình mình ấm 
Môi em mềm cho giấc
ngủ em thơm 
Sao giao thừa xanh
trong đôi mắt ngoan 
Trời sắp Tết hay
lòng mình đang Tết. 

Tháng ngày đã trôi
qua 
Tình đã phôi pha 
Người khuất xa 
Chỉ còn chút hương
xưa 
Rồi cũng phong ba 
Rụng cùng mùa. 

Dòng sông đêm 
Hồn đen sâu thao thức 
Ngàn vì sao mọc 
Hay lệ khóc nhau 
Đá buồn chết theo
sau 
Ngày vực sâu 
Rớt hoài xuống hư
không 
Cuộc tình đau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét