Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

Rock cùng tôi!!

Tôi
không biết từ khi nào cái tâm hồn khô cằn của tôi đắm mình trong tiếng gào thét
bất tận của Rock. Những đêm lặng lẽ trong bóng tối, tai đeo head phone hết Vol.
Và, bắt đầu.


Lúc
trước tôi chỉ tập nghe vì đó là sở thích của một người, nhưng nghe dần thành một
thói quen những khi lòng cảm thấy chếnh vếnh, nhếch một nụ cười rồi mặc kệ bao
thanh âm của cuộc sống bên ngoài. Bao điều phải nghĩ chợt lạc đi đâu đó bên
ngoài. Lòng thấy như được san sẻ cùng với ai đó vô hình.



những đêm trong căn phòng vắng không cùng ai, đóng cửa thật chặt, tắt đèn và
cùng hét với Rock. Ha ha, tôi cũng thuộc dạng người bất trị nhất nên chẳng ngại
tự ngao lên những lời hát mình cảm thấy thích. Buông, để quên đi bao điều tưởng
như là không thật.


Không
có chỗ cho nước mắt, cần phải giữ cho chính mình nụ cười. Gào thét. Đừng ủy mị.
Tự tình trong mớ bòng bong. Và cứ thế cần phải biết hét, biết gào. Bởi, đôi khi
con người ta cứ mãi ham hố những điều phù du, mãi miết lao vút, để rồi làm khổ
chính bản thân mình và những người quanh ta.


Ta
còn quá ích kỉ, lúc nào cũng chỉ muốn chiếm giữ cho riêng mình. Ta làm những
người bên cạnh đau khổ bởi những giọt nước mắt, để họ phải cùng đớn đau quanh
ta. (Có một lần tôi xem chương trình ‘cuộc sống quanh ta”.  Một đời con người đã khóc hết chừng 60 lít nước
mắt, khoảng hơn một tỷ giọt nước.)


Đôi khi ta thấy
mình nhỏ bé trước biển đời, lòng tham lọt vào trong trái tim ta để rồi gây tội.
Nhìn lại quãng đường 12 tháng qua thấy sao buồn tênh. Những cố gắng đã không
cưỡng nổi số phận. Những hi sinh đã trở thành vô ích, những dòng nước mắt đã
trở nên nhạt nhòa, những nụ cười héo hon.


Dòng đời với bao
lối đi, liệu sẽ có lối nào dành cho ta nụ cười hay mãi giọt lệ nhạt. Chi bằng
ta cứ cười.


Cùng hét, cùng
gào với bao thanh âm cuộc sống bộn bề. Bỏ mặc những điều ở lại phía sau, ta sẽ
cười dù đó là gì. Rock, là những tâm sự sâu kín. Tôi sẽ tự viết nhật ký bằng những
bản nhạc Rock!!

 




Ô Trống


Hôm nay lại đứng bên cầu

Dòng sông nước chảy, ngược dòng hay xuôi

Bâng khuâng nhặt chiếc lá rơi

Thả theo dòng nước biết ta ngược dòng...

Gió chiều lại thổi qua đồng

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây

Tình yêu anh vẽ từng ô...

Đời nhiều ô trống, tình không vẹn mười...

Ước gì làm kẻ vô tâm

Còn hơn lòng có mà không ai cần.

Nếu đời sống chỉ ba mươi...

Ba mươi năm nữa trốn đâu bây giờ.

Chiều nay bóng nắng vật vờ...
Giờ ta mới hiểu bây giờ mình ngu.


Gió chiều lại thổi qua đồng

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây.

Tình yêu anh vẽ từng ô...

Đời nhiều ô trống tình không vẹn mười

Gió chiều lại thổi qua đồng...

Cò không sải cánh mà ngồi ở đây...

Cò sao không sải cánh bay...

Chiều nay gió thổi cũng như mọi ngày...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét