Tự nhiên trong cái đầu bé nhỏ của mình lại nhớ nhiều thứ!
Nhớ cái nắng, nhớ gió biển của Đà Nẵng. Nhớ bóng dáng của anh cùng tôi, những ngày tháng đứng trước biển cười cười nói nói biết bao. Nhớ cái cách anh quan tâm tôi trong giấc ngủ, trong từng bữa ăn, trong cách tôi đón nhận cuộc sống.
Những chiều trong cái nắng nhạt của tháng 7, tôi được bên anh lang thang trên bãi biển với bỡ cát trãi dài, tiếng sóng rì rào bài ca không ngừng. Tôi cười, nhìn anh cười và có chút đăm chiêu trong ánh mắt buồn. Cuộc tình quá vãng, làm anh khao khát bao điều rồi bỗng chốc tan vỡ như bọt biển. Tôi yêu anh, nhưng lặng thầm bấy lâu, cảm giác đau ở lồng ngực khi tiếng thở anh lạc đều, giấc ngủ chơi vơi.
Nhớ cơn mưa chiều vội vã, anh khoác vội cho tôi cái áo mưa. Tiếng hét gào tôi khi bướng cứ cố đi dưới cơn mưa giông. Những bài hát anh gởi đến cho tôi trong đêm đen qua điện thoại.
Nhớ cái nắng ở Phú Yên. Nhớ hơi thở của anh áp lên má tôi. Nụ hôn đầu vừa mới chớm. Cái hôn vụng về của cái thuở ban đầu, ngại ngùng, dâng trào, khao khát. Nhớ những câu nói vô tình anh quát ngang mặt tôi.
Nhớ những câu nói chứa chang thương yêu, dù rằng không thật.
Tôi nhớ đất Vinh, nhớ cả hơi thở của tôi trong từng đêm lạc giấc ngủ. Nhớ cái lành lạnh của trời trở gió mùa. Nhớ cả cái nắng giòn tan, nhớ những con đường anh chở tôi qua trên mỗi lối về. Nhớ cái ôm hững hờ, cái áo choàng trên vai một cách gập ngừng. Nhớ bóng dáng anh trên con đường thênh thang nhưng đầy sự cô đơn ở lòng. Tiếng cười của anh tưởng rằng che lấp đi, nhưng sao đủ đầy cái khoảng trống kia chứ!
Tôi nhớ anh. Nhớ cả mùi thuốc lá quện chặc vào tóc tôi, trong từng hơi thở của nụ hôn.
Tôi nhớ anh! Nhớ cái cách anh ôm tôi. Nhớ ánh mắt đầy hoang dại nhìn tôi.
Tôi nhớ anh! Nhớ mùi cơ thể của anh, hơi nóng của làn da, cái ướt át trên khóe mắt khi anh thấy tôi tuyệt vọng trước mọi thứ!
Làm sao để gạt đi nỗi nhớ… Dù rằng đã gần 1 năm, tôi cố giấu cho mình nụ cười tươi rói trên môi, cười cười nói nói nhưng vẫn không nguôi nỗi nhớ!
“Sông vẫn chảy đời sông…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét