Khi người ta từng yêu, được yêu, rồi chia tay, rồi mất đi người mình yêu và khi tuổi đời ngày một dày thêm, người ta chỉ sợ hãi một điều rằng những kĩ niệm không đẹp cứ ngày một nhiều hơn? Và ước, giá gì thời gian đừng có trôi đi nữa. Những mảnh tình khiến người ta đau đáu. Dù vương, dù vãi. Chẳng kẻ nào đủ dũng khí để nói thẳng ra những tơ vương. Càng không phải do người ta từ bi, cũng không phải vì tình thương làm vướng lòng người khác. Bởi, đôi khi chỉ một chút tham lam rất bản ngã, bỏ thì thương, vương thì tội. Con người ta đôi khi hạnh phúc rất oái ăm, có người đau khổ vì mình đó là hạnh phúc… Đó là riêng, như chút tự tình bé xíu, cỏn con. Và có buồn không khi ở trong nhau là những áy náy, dằn vặt…???
Đành vậy! Chưa bao giờ em khao khát yêu thương như lúc này. Bởi chưa bao giờ em hiểu rõ hết nỗi cô đơn trong lúc này. Nó rơi bộp xuống thăm thẳm miền xa nào đó chẳng biết. Cô đơn trong từng tiếng nói, tiếng cười hằng ngày. Cứ ngỡ mình vui vẻ, thanh thản, vậy mà cũng không thể gột sạch những vết nhem nhuốc đang vấy vào mình mẩy.
Em thèm một bờ vai để tựa, thèm một cái nắm tay nhẹ nhàng, e ấp của buổi ban đầu. Em thèm một làn môi đặt một nụ hôn lên má, để giả vờ thẹn thùng quay mặt tránh đi ánh mắt nhìn nhau… nhưng tim khẽ khàng đập loạn nhịp. Em thèm một cái ôm lãng đàng từ đằng sau của một vòng tay vững chắc, để em như có một che chở vững chãi bên cạnh. Em thèm một mối tình lãng mạn, nhẹ nhàng, tinh khôi, không vấp váp những thực dụng đời thường. Không ràng buộc nhau một ích kỷ riêng nhau. Bởi, nền tảng của yêu thương không phải từ lời nói mà xuất phát từ sự chân thành của trái tim.
Vì một nửa trong em là đàn bà, quen lãng đãng thả trôi cảm xúc, chênh chao trong lòng. Giống đàn bà ủy mị đến đáng thương.
Sài Gòn nắng. Sài Gòn mưa. Hệt như một cô tiểu thư đỏng đảnh. Những trăn trở, dằn vặt cứ cố ôm vào lòng, rồi vật vã trong lồng ngực là nỗi buồn miên man. Nỗi buồn thai nghén trong những dòng chữ nghiêng ngã, liêu xiêu như chính em. Vực mình trong chút niềm tin còn sót lại bên đời để nhoẻn miệng cười.
Thật khó để quên đi những yêu thương. Thật khó để rời bỏ. Một ngày dở nắng, dở mưa. Một ngày phát hiện ra mình, một cô gái hơn 20 tuổi, bi lụy… vì một người đàn ông hơn mình ... tuổi. Mong một ngày lặng gió. Mong một ngày bàn tay kia ủ ấm để với nhau đến tận cùng giấc mơ…
Bởi, một nửa trong em là đàn bà, ủy mị, mơ mộng, đau thương… Dù là mộng mơ nhưng tôi vẫn mơ!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét