Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Ngày tháng chật hẹp...

Sài Sòn đang vào độ thu. Trời không se se trở gió lạnh về đêm, không hương hoa sữa nồng nàn như nơi “ấy…” Sài Gòn thu không có lá vàng rơi mỗi chiều. Sài Gòn thu có những cơn mưa mỗi chiều xoa đi cái nắng vàng thánh thót. Một vài góc phố giấu mình trong đêm hương hoa sữa. Chiều về mưa vội vã làm xao xác vài cụm hoa trắng. Và thu ở đây rất vội, rất khẽ. Thao thức.


Ngày tháng chật chội. Tháng năm dỗi hờn bỏ đi rồi người ơi. Những cơn nóng hầm hập oằn trên vai em với bao lo toan, oằn cuộc đời em trong những nỗi niềm ở miền xa ngái. Những cơn mưa trút xuống nhập nhòa nỗi buồn trong đôi mắt em, trĩu nặng những ganh đua chua chát. Ôi cái gọi là kiếp người. Sao lắm ê chề… Người ở đâu trên mỗi nẻo em về. Người ở đâu trong ánh nắng chiều ửng đỏ, để vòng bánh xe em không trập trùng cuồn cuộn.


Chiều lặng, ửng buồn. Gió thoáng qua làn tóc như cùng lời hát cuối cùng em quay lưng đi trách móc vu vơ rằng chẳng biết giữ nụ cười riêng mình. Vì em, em đã gởi trọn nơi người niềm tin và khóe môi ngọt lịm với nụ cười lành. Dẫu mơ hồ, người bảo em tựa như “dịu dàng này”, để em thẩn thờ ngồi đó với dòng nước mặn chát trên khóe mắt. Chỉ mong rằng người giữ trọn nụ cười em bên người hôm nào. Giữ riêng nơi người thôi nhé! Người nhé! Những nhung nhớ trong em vẫn nguyên vẹn. Cơn mưa nhạt nhòa cũng không làm mờ đi những khờ dại yêu thương trong em, phủ lối tình yêu ấy. Có thể, em chỉ là cơn gió vu vơ lang thang bên ngực trái của người, chỉ thoáng đến được người hững hờ thoáng nhận mà thôi!


Chỉ có em, người còn ở lại trong tâm trí để tự sưởi ấm. Tự hong khô những hờn giận trong từng giọt mưa dùng dằng bé dại. Nắng mang trong mình chút gió nồng để tháng ngày ngúng ngẩy bước đi. Vì em biết người đến bên đời chỉ là lời nói phù phiếm, chẳng phải lời lả lơi tình tứ. Trái tim em bé nhỏ, non yếu cứ mãi đuổi hình theo người. Vì em biết người đứng nơi hẹn hò ấy, nụ cười khôi nguyên, ánh mắt thiết tha, trái tim thật thà dành riêng cho ai xưa trong ngày tháng muộn phiền.


Người mặc em giữa dòng đời hỗn tạp, để em tìm cách về nơi em mỏi mệt. Em sẽ biết nhặt nhạnh lại nụ cười của ngày hôm qua. Rồi, em sẽ lại yêu!


Cho một điều gì đó cần lấp đi những khoảng trống man mác mênh mông. Vờn qua lại đến mức lạnh lòng.


Cho mùa dùng dằng, chòng chành chẳng muốn trở lòng…!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét