Có những ngày thương vắng trông ta xác
xơ đến tội nghiệp. Có cơn đêm và những ánh nhìn cứ mãi ám ảnh, đôi khi muốn dụi
hết tất cả vào một bao rác, chỉ để quên, chỉ để tránh. Cuối cùng vẫn mình sai,
sai vì bướng bỉnh và cố chấp. Mình vẫn thích cà phê, thích đi lang thang ở
những chốn vùng ven. Thích ngồi một mình nhìn dòng người tấp nập, bon chen.
Có người nói mình mãi: "tính cách
làm nên số phận của mỗi người". Uhm, mình bướng thật, cứ thích cái gì cũng
phải rạch ròi và thật rõ ràng. Để rồi tự mình làm mình tổn thương mình. Nhưng
vẫn cố chấp thế. Điên hay bệnh nặng quá? Đa mang hoài những ám ảnh quá khứ, nó
cứ bắt mình lần mò mãi để tìm kiếm chốn yên lành. Thế nhưng chưa bao giờ đời
sống mỉm cười với ngày bình. Mình vẫn thường nói "ước mơ đôi khi giản đơn
quá nó lại khó thực hiện".
Tôi không đủ
can đảm để nói mình là người hạnh phúc. Cũng không đủ dũng cảm để nói mình chưa
từng chạm đến nỗi đau. Nhưng có một điều tôi muốn chắc chắn, tôi không phải là
một đứa chỉ biết sống với quá khứ. Với tôi, ngày tháng trôi đi, nỗi buồn cũng
theo đó mà mờ nhạt dần. Tôi đã phải cố rất nhiều để không phải vướng bận bất cứ
điều gì cũ kĩ.
Thật ra, tôi không
phải là một đứa nói được làm được. Những điều tôi nói ra, đôi lúc lại là vũ khí
giết chết chính trái tim nhỏ bé của mình sau này. Có ai sống được mà chưa từng
ngoảnh mặt nhìn về quá khứ. Năm tháng đã mang lại nhiều hơn sự già nua và những
trải nghiệm.
Thời gian nhiều
khi mơ hồ, mà cũng thật thà như dòng tóc trôi đuổi theo sự đợi chờ.
Tuổi trẻ mà,
tự quẩn quanh nhàn rỗi, chẳng thể mang lại thảnh thơi nào. Trở đi trở lại nghĩ
suy cũ kỹ khiến nhàm chán lênh lóang, nuôi nấng cổ hủ như niềm an ủi rằng còn
rất xưa đấy thôi.
Bao lần rồi,
ta vẫn là kẻ cô đơn trong mọi việc, có gì đâu phải nghĩ suy để rã rời. Sẽ không
có bờ vài nào để tựa những lúc chông chênh, sẽ không có bàn tay nào nắm bàn tay
mình trong những ngày lạnh vắng… Lặng lẽ một con người trong số phận cô đơn mà
ai hiểu nỗi cô đơn của người cô đơn nó mênh mang như thế nào. Và phải
cười nhiều thêm nhé Tôi…!!
P/S: Tự nhiên cũng thèm được nũng nịu, hờn dỗi với
ai đó…!!!
Bao lần rồi, ta vẫn là kẻ cô đơn trong mọi việc, có gì đâu phải nghĩ suy để rã rời. Sẽ không có bờ vài nào để tựa những lúc chông chênh, sẽ không có bàn tay nào nắm bàn tay mình trong những ngày lạnh vắng… Lặng lẽ một con người trong số phận cô đơn mà ai hiểu nỗi cô đơn của người cô đơn nó mênh mang như thế nào.
Trả lờiXóaHay qua ban ah..tham ban chuc cho mot ngay an nhien!
mỗi thèm khác được chia sẻ, được nũng nịu sẽ càng lúc càng nhiều nhưng càng không thể, đời sống thật khó và quá khứ vẫn thường xuyên xuất hiện giày vò tâm hồn ...
Trả lờiXóacô đơn ...sẽ không đâu bạn nhỉ ....
"Tôi không đủ can đảm để nói mình là người hạnh phúc. Cũng không đủ dũng cảm để nói mình chưa từng chạm đến nỗi đau. Nhưng có một điều tôi muốn chắc chắn, tôi không phải là một đứa chỉ biết sống với quá khứ. Với tôi, ngày tháng trôi đi, nỗi buồn cũng theo đó mà mờ nhạt dần. Tôi đã phải cố rất nhiều để không phải vướng bận bất cứ điều gì cũ kĩ."
Trả lờiXóaNăm tháng sẽ làm cho nỗi buồn nhỏ lại và con tim rộng mở ra sau những tháng ngày hoang hoải, cố gắng lên bạn à! Mình cũng là đứa nghiện cà phê, thích lang thang..hì hì