Một chiều nào đó rất rất mỏng, cà phê không đắng, gió không đầy
Tháng Tư ngúng nguẩy hờn dỗi, mưa chưa tới, nắng đã về ờ ỡm. Nó
làm tôi choáng váng như khi gặp lại đứa trẻ trong mình, quay cuồng giữa những ước
mơ dung dị, trong veo nhất. Đôi khi mơ hồ giống cảm giác ôm đồm mọi ham muốn
tuyệt đối của ngày 20.
Hồi đó, những tình khúc của Trịnh dù buồn,
dù nồng nàn, chết chóc thì mình vẫn thấy đẹp,
vẫn mơ cho mình một tình yêu nhỏ của đời mình. Nhưng càng ngày, khi
bước qua cái tuổi lưng chừng,
mình thấy tình yêu như một cái chợ trời. Có những người khi đi bên cạnh nhau, lại
thấy chán ngắt - giống như ly nước tràn đầy, chẳng buồn uống để tình yêu cứ
rích rích ra đi, chầm chậm từng giọt một. Có những người yêu nhau mà lại xa
nhau, khi buồn, chẳng thể cho một cái bao tay, yêu mà vẫn cô đơn, vẫn buồn miên
miết, yêu làm gì? Có những thứ tình yêu tạm bợ, người ta thay người tình như
thay một chiếc áo, không tiếc rẻ, không nhớ thương. Lại có những thứ tình yêu rất
kì lạ, yêu như rồi những ngày sau ta sẽ thứ tha.
Có
lẽ, mình bắt đầu với mỏi mệt, những ơ hờ và chật vật với cuộc sống thường ngày.
Muốn kiếm tìm cho mình một chốn bình yên bên ai đó. Để thả trôi mình, cho phép
con tim loạn nhịp, cho phép mình làm những điều chưa từng, muốn thở ra một lối đi
riêng, đóng lại lối mòn cũ kĩ, những vừa mới bước đã lại vấp, chông chênh và gập
ghềnh.
Ta
cũng muốn có một người để nhớ, để thương dù có ra sao ngày sau. Một bàn tay để
nắm những khi trống rỗng trong tâm hồn. Mong ai đó ôm mình một cái nhẹ nhàng
trước khi đi ngủ và sau khi thức giấc một cái ôm đủ nồng nàn. Một ai chỉ cần ngồi
lặng lẽ bên mình những khi buồn, rồi lặng lẽ chở mình đi rong ruổi mọi nẻo đường
trong im lặng. Thích những tin nhắn vu vơ trong đêm khuya. Thích ai đó bất chợt
gõ cửa phòng ta, và ôm ta một cái thật chặt đến điếng cả người. Mong
Những
hình như người của riêng ta vẫn còn đâu đó xa xôi, rất xa xôi…!!
Cũng
yêu đương nồng nàn, cũng dành những gì gọi là cháy bỏng nhất có thể, cũng quan
tâm, lo lắng, cũng ngọt ngào, dịu nhẹ đúng nghĩa của hai người yêu nhau, nhưng
hóa ra mọi thứ chỉ có thể là sách vở, đam mê nhất thời, tạm bợ chỉ tạm bợ mà
thôi. Buồn, ta lại buồn, buồn cho chính mình, buồn nhiều nỗi!
Ta biết mình lắm lúc vẫn còn những giấc mơ hoang. Tận sâu đáy lòng
vẫn loang lổ bao điều, tì hằn trong tâm vẫn còn đó bao nỗi, và nơi con tim vẫn
chằng chịt những vết thương.
Một lần đau, một lần hụt hẫng, một lẫn vỡ vụng niềm tin, ta biết
thật khó để gầy dựng lại mọi thứ như thuở ban đầu, nhưng thực tâm vẫn muốn xâu
chuỗi, góp nhặt lại những mảnh vỡ dù li ti, nhỏ nhặt nhất để biết mong chờ, yêu
thương thật sự là như thế nào. Ta chỉ cần họ yêu thương mình thật lòng, nhớ
mong đúng như những gì đang khắc khoải, đợi chờ đúng với những gì đang suy tư
và sẽ nhoẻn một nụ cười thật ấm áp khi ta bên cạnh, chỉ vậy thôi thế mà khó quá
không biết.
Bởi
yêu thương với ta sao xa vời…!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét