Đêm tĩnh lặng, bình yên đến lạ thường, nằm
trên căn giác xếp nhỏ, không gian bao trùm là một màu tối om, lắng nghe những
âm thanh đời thường ở cuộc sống về đêm.
"Con gái thức khuya không tốt đâu", câu
nói này em đã nghe rất rất nhiều người nói không biết đến bao nhiêu lần mà
vẫn không bỏ được cái sở thích không giống ai này: thích thức khuya. Một
lần cảm nhận sự thinh lặng của đêm để thấy tâm hồn mình tĩnh lặng hơn rồi
dần thành "nghiện" tiếng đêm.
Yêu anh là những đêm dài trằn trọc không ngủ yên...
Yêu xa... Yêu - nhớ... Hy vọng rồi lại mong chờ cho tình
yêu ấy được đáp trả sau khoảng thời gian thấp thỏm đến lo
sợ. Bao quyết định giữa con đường còn dang dở, em phải chọn cho mình
một trong hai phương án "dừng lại" và "tiếp tục".
Em muốn đi trên con đường trải đầy hoa
nắng, đi về phía anh, phía chân trời xa thẳm. Lúc
nào em cũng mơ mộng về một nơi xa lắm, nơi thật bình yên để em được
tựa lên bờ vai anh vững chắc. Chênh vênh trong tình yêu là cảm giác của em lúc
này. Em thấy mà tủi thân cho tình yêu của mình. Đêm dài lê thê cùng
nỗi nhớ kéo dài, lúc nào em cũng nhớ về anh.
Nếu như những ngày
trước em băng khoăng giữa lí trí con tim
cùng với lời khuyên của một vài người chị quen mà không biết sẽ đi đến đâu, chỉ
là một phía từ em nồng nàn âm thầm thì liệu có tốt cho cả anh và em. Và giờ đây
em cũng đã xác định được cho mình một hướng đi: em dừng
lại. Em chọn cách buông xuôi, thả tình theo gió bay để không phải nghĩ
nhiều tới anh, người đàn ông mà em chỉ gặp mặt hai lần.
Câm nín, lặng thinh, em chôn giấu cho riêng mình thứ tình
cảm giản dị dành cho anh. Còn khoảng thời gian dài lắm liệu em
có được gặp lại anh, hình ảnh em anh có lãng quên, tất cả hàng vạn câu hỏi
trong đầu.
Buông bỏ cho lòng nhẹ tênh như gió... Nhờ gió
cuốn trôi nỗi nhớ mang về phía bên kia để một mai anh biết rằng vẫn có em bên đời,
để em nghĩ tới anh mỗi lúc cô đơn trống trải, để mỉm cười mỗi khi thấy
chúng bạn có bạn trai sánh cùng mà phải ngồi đó mơ tưởng về anh, tủi cho
mình không ai bên cạnh..
Em đã hiểu trái ngang khoảng cách, khoảng
cách từ phường này đến phường kia, từ quận này đến quận kia, hiểu cái
gọi là định mệnh số phận trớ trêu. Suy đi nghĩ lại thì hai ta cùng thành
phố đó nhưng không cùng đường đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét