Em
ngồi rất lâu để tự tâm lại mình anh à. Nghĩ về mối tình thơ dại em dành trong 5
năm nay, tìm lại bình yên, ngã nghiêng, một thời con gái…
Thời
con gái của em dành riêng tình cảm cho anh nồng nàn, câm lặng. Bước chân em khập khiễng vào đời với những tháng ngày
mưa gió chẳng bình yên. Rồi chúng ta, những nỗi đau tơi tả, cùng những
niềm hạnh phúc quá mong manh, cứ như những mảnh ghép méo mó gom nhặt thành cuộc
đời riêng, với những ô cửa mở ra rồi khép lại, em bây giờ đã không còn như xưa.
Làm sao có
thể níu kéo được những giấc mơ, làm sao có thể tìm lại những ngày bình yên
trong quá khứ? Khi dòng đời đã đi qua? Những bước chân của em cứ đi vô định
giữa dòng đời, làm theo những bản năng sinh tồn, yêu thương xa vời, để rồi bao
năm nhìn lại đời mình chỉ như một sợi dây méo mó...
Anh bây
giờ? ở cùng một thành phố của em mà lại trở nên xa xôi như bấy lâu nay, nơi
cũng có những ngày nắng mưa tạt vào đời cay đắng, những bước chân cũng ngã
ngiêng đi về trên con đường lầy lội, tối tăm. Đôi dép cũng mòn dẹt đi với những
ngày tháng đếm đo bằng no đủ.
Em tìm về
quá khứ của ngày xưa, để thấy em một thời trong sáng, để thấy em một thời đầy
nhiệt huyết của những khát khao, của đam mê và hy vọng..
Người đàn
ông kia đã cỡi cợt, yêu em bằng trò chơi, rồi ruồng bỏ em ra đi về một bờ bến
khác, ấm êm hơn.
Đôi
tay em bất lực để níu kéo một điều đã đỗ vỡ nên em an ủi mình bằng nụ cười,
bằng cái vẫy tay cầu mong người ta hạnh phúc, em tập sống kìm nén cảm xúc, để
là em chai đi. Rồi em đi… (tìm anh, mà gọi là chú)
Bước chân
em dần mất đi cái nhựa sống ban đầu, của những ngày có anh với tình cảm đầu đời
trong sáng ấy, em như kẻ mộng du, như người không tỉnh táo, để em vấp ngã, trầy
da rồi tự mình băng bó những vết trầy lành đi rồi bong ra, trơ trọi đó.
Đôi khi em
nhớ về anh, em thấy mình thanh thoát hơn, sau những cú ngã nặng nề, em thấy anh
cười, em thấy bàn tay anh nắm vội tay em.
Em
ghen anh à! Uh, thì ghen vô lý khi mà anh có cuộc sống riêng. Ghen, khi ba bốn
ngày vẫn không nhắn cho em một dòng tin nhắn nào. Rồi vô tình, hờ hững buông
những lời nói nặng nề để rồi chạm vào sự mong manh trong lòng anh. Em quá vô lý
phải không? Khi mà tình cảm này cần phải
chết đi, nó quá chông chênh trên nẻo đường, sự khác biệt quá lớn ngăn cánh như vậy…
Quá khứ của
em là anh, mà cũng không hẳn là anh nữa, bởi trong quá khứ ấy anh quá thánh
thiện, quá dịu dàng. Giờ đây khi em đã thật sự vắng bóng anh, bỗng thấy mọi thứ
xung quanh nhạt nhẽo, vô vị. Em đang giằng xé bản thân mình bất kể là trong
giác ngủ. Nửa đêm em vẫn giật mình tỉnh giấc lần tìm điện thoại, biết đâu, biết
đâu anh nhắn cho em một dòng tin nào đó dù là vô tình hay cố ý. Bản thân em
đang mong ngóng mà lại cố giấu mình để chợt thấy hai dòng nước mắt lặng thầm
rơi trong đêm.
Có lẽ, em
đã sai khi nói những lời lẽ như vậy! Em ghen anh ạ! Ghen khi đã nửa đêm mà anh
vẫn còn ở chốn nào vui vẻ... Vì lẽ gì mà giờ đây em lại mất anh. Em đợi 4 năm
để được gặp anh, vậy mà giờ anh ở một miền xa lắc
Trong gió
lạnh của một buổi chiều, em ước mình là thiếu nữa một thở ngây ngơ, còn anh dịu
dàng. Tìm về quá khứ ngày xưa…
(Sài Gòn, 17.02.2013- Vô định)
Mình sang thăm Đắng, đọc entry này nghe nao lòng quá! Có lẽ chúng ta là những kẻ khó quên nên mới khổ lâu đến thế!
Trả lờiXóaCó đôi khi mình ước: “Giá có 1 chuyến tàu ngược về quá khứ, mình sẽ lấy 1 vé đi về tuổi thơ”. Mình nhớ cái tuổi thơ bình yên vô tư đã xa tăm tắp...Mình muốn dc trở về cái thuở chưa từng có người ta xuất hiện trong cuộc sống của mình...
Mong Đắng tìm dc bình yên.