Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Khô dòng...!!





Phải chăng khi đến một lúc nào đó, nỗi đau là vô tận, những được mất trở nên vô nghĩa trước giông bão ở cuộc sống này. Con người sẽ biết sống chai đi, trơ lì trước mọi xúc cảm, sẽ cười nghiêng ngả trước cay nghiệt của cuộc đời, sẽ biết đón nhận mọi giông tố đổ ấp vào đời mình mà không hề muốn khóc than.
Tuổi thơ nhọc nhằn trôi qua cùng với dòng chảy của thời gian, cứ ngỡ rằng mình cần phải mạnh mẽ để đứng trước mọi sóng gió nhưng chẳng mấy dễ dàng. Bước chân trưởng thành tiễn biệt cái lấm lem bùn đất, lăn lộn trong những chật vật lo toan với ước mơ một ngày mình sẽ lớn. Nhưng giờ ngồi đây nhìn lại được gì nào? Cuộc sống vẫn bộn bề lo toan, vẫn là những sóng gió triền miên như  từng đợt sóng biển.
Đôi lúc mệt mỏi, cô đơn, lạc lỏng chỉ biết chìm đắm trong màn đêm bao trùm mà khóc, mà hét toáng trong lồng ngực để át đi tiếng thở nghẹn ngào. Bao lần muốn tuyệt đoạn với cuộc sống để yên bình trong giấc ngủ. Lại không đành lòng, bởi phải biết hi vọng rằng ngày mai, ngày mai sẽ khác đi.
Trái tim này cũng đã mỏi mệt với yêu thương không trọn. Yêu thương trong tâm tưởng để xoa dịu những chếnh choáng trong lòng. Để đôi lúc ngồi nhìn lại bản thân, những gì ở cuộc đời mà biết sống khác đi và chấp nhận cuộc đời với những đổi thay.
Tôi yêu một thứ tình yêu kì lạ, một thứ tình yêu đi bên cạnh cuộc đời nhau nhưng trong âm thầm, câm lặng, lầm lũi. Đôi lúc tôi đấm mạnh tay mình vào bốn bức tưởng câm lặng, làm trầy xước và chảy máu chính bản thân để thử sức chịu đựng của mình, đau đớn ra sao. Tôi đã khóc, khóc toáng lên trong bao đêm về lặng lẽ. Có lẽ, khi người ta đã biết đau đến cùng cực, tất cả sẽ trở nên dễ thở hơn. Tôi vẫn âm thầm như những mùa đi qua trong năm, muốn dứt bỏ những cái vay mượn để trở về thực tại chính mình, để không có những giây phút cuồng quay, để không có nhớ thương, day dứ.
Hình như tôi đang đi về một miền vô định, nơi ấy không nước mắt, không còn đau khổ, không còn ấm ức để ghen tuông. Trong giấc mơ tôi vẫn mơ về cánh đồng nhiều hoa tím, vẫn yêu tha thiết những ước mơ bay bổng và lãng mạn, vẫn muốn gục xuống trước một ai đó mà mình yêu thương…
Nhưng khi tỉnh dậy, hạnh phúc vẫn là ước mong, cứ như vậy nhìn nuôi dưỡng hình bóng anh trong tâm tưởng, và chấp nhận là một chiếc bóng ngu ngốc, đơn độc và vô cảm nhất trần đời.
Rồi ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, con đường tôi đi có khác đi không? Cảm xúc chai lì theo những vật lộn của cuộc sống. Tôi chỉ biết rằng càng đi về độ sâu của tuổi tác, yêu thương càng biết trơ đi, càng biết vác trên vai mình những kinh nghiệm gai góc, sống tốt, là biết chấp nhận đồng hành.
Nước mắt bây giờ không thể cứ tuôn rơi, như những cơn mưa vẫn kéo dài vô tận trong mùa nước. Mà cũng hạnh phúc lắm thay khi ta vẫn còn biết khóc…??

1 nhận xét: