Hình
như lâu rồi anh chưa dành cho em một lời nói nào? Cũng có thể khoảng cách địa
lý quá lớn, cái khoảng không vô hình mà em mãi đi tìm sự lý giải. Trái tim anh
không dành riêng cho em, đúng, em hiểu, rất hiểu điều đó…
Rồi
tròn chẵn một năm anh à! Ngày mà anh bảo em hãy từ bỏ đi, chúng ta mãi không thể
đi chung một con đường, chúng ta quá khác biệt. Anh và em, còn có thể chênh
nhau một chặng đường sinh ra, lớn lên, môi trường sống hoàn toàn khác biệt nhau
quá lớn.
Có
lẽ anh chẳng để ý ngày tháng thế nào đâu nhỉ. Với em nó hoàn toàn khác anh à,
thời gian gắn với em kĩ niệm để rồi… Ngày tháng cứ treo lủng lẳng trên đầu, mà
cứ ngỡ rằng mới hôm qua thôi. Chân anh
đang đi hoang nơi nào đó ở rừng sâu, phố thị xa lạ nào đó, rồi anh sẽ về... Khi
nghĩ đến bước chân anh lặng thầm đi như vậy, lại dâng trong lòng nỗi nhớ, niềm
thương chất ngất. Cho em chút gì đó để sống và hi vọng, dù chẳng là gì nữa.
Nước
mắt không đủ để đong đầy mọi thứ em dành cho anh đâu. Vết thương bị cào xước
hôm qua còn âm ĩ, buốt nhưng em cứ ngỡ “anh là của em”. VLT, nụ cười hạnh phúc
ngập tràn, em lạc lối nơi chốn xa lạ. Anh quên tên em từ khi nào rồi, đừng nói gì nữa... Đau.
Em
đã nghĩ rằng, sẽ chẳng buông tay anh dù bên nhau cả hai đi theo hai thế giới
riêng, vì anh là người em yêu thương. Giá như em yêu anh ít đi để rồi không phải
khóc ngay cả khi cười.
Lạnh. Giữa phố sá ồn ào, nực, người và người vậy
mà vẫn lạnh. Cứ ngỡ được ai đó vòng tay ôm từ đằng sau, chỉ là gió thoáng qua
mong manh, hững hờ. Chợt nhận ra rằng, tình yêu không thể cứ săn sóc, yêu
thương vô điều kiện sẽ ở bên. Sự ngu ngốc vẫn là yêu trong đợi chờ mòn mỏi…!!
Giữa
muôn nẻo ngã đường, không có con đường nào dành riêng cho em với nụ cười hạnh
phúc. Giữa muôn mặt người vừa lạ vừa quen nhưng lại chống chếnh sự cô đơn… và
chẳng ai thể hiểu.
Em
luôn thiếu một vòng ôm trọn vẹn. Bức tranh em vẽ mãi khuyết một chỗ trống…
Ngày
mà em phải từ bỏ… (14/2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét