Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Đầu tuần


 


Tôi có một chủ nhật vui và chính tôi là người đem lại niềm vui đó cho chính mình nhưng sao tôi lại chẳng thấy vui mặc dù đã qua ngày cuối tuần đó rồi. Ngày của một tuần mới bắt đầu ai cũng thay đổi lại chính mình một tí để chào đón một tuần làm việc mới. Cuối tuần của tôi làm được một việc tôi cảm thấy vui lắm nhưng sự vui đó lại không ở lại mà lại thoáng lên một chút jì đó buồn. Ngày nghỉ tôi lại cố lục tung những áo quần của mình tìm lại những bộ đồ cũ, những cái áo ấm không còn mặc vừa vẹn của mình được tôi đem trao cho những đúa trẻ nghèo gần nhà. Ánh mắt của những đứa trẻ đó làm cho tôi không thể nào quên được, nó vẫn còn nguyên vẹn trong tôi không thể nào xoá được. Nhưng những việc đó tôi làm thấy còn nhỏ bé quá không thể nào bao bọc hết cái lạnh của mùa đông kéo dài mà chỉ góp chút xoa dịu thôi. Quả thật mính quá bé nhỏ giữa cuộc sống này, tôi hiểu được những suy nghĩ của những đúa trẻ đó khi nhận được những chiếc áo đó vì tôi cũng đã sống với nó rồi mà.


 


Sáng dậy chuẩn bị sách vở đi thi mà tâm trạng tôi cũng chẳng khá lên mấy, thấy có chút jì đó chưa hài lòng về việc của mình làm. Vừa lên đến phòng thi thì mấy đứa bạn chạy lại nói chuyện, chúng kể lại ngày hôm qua đi viếng hương ở nghĩa trang liệt sĩ Tỉnh mà tôi không thể đi được, thực ra chuyến đi này tôi là người chịu trách nhiệm dẫn đi mà nhà có chuyện nên xin khíu. Luyến, Thị Liên, Ánh Liên gọi mình lại tưởng chuyện gì mà lại chuyện biết nhà đang tỉa đậu định đi viếng hương xong sẽ vào nhà mình tỉa giúp nhưng khi đi vào nhà thì lạc đường nên không thể vào được. Còn hỏi là làm hết chưa chiều sẽ vô làm giúp cho. Mình nói xong rồi chúng nó  vừa cười vừa nói mệt không nhìn tướng bà tui biết làm một ngày gần chết rồi. Mấy đứa ngồi lại kể nhiều chuyện mà hai ngày cuối tuần về quê làm được, chưa thi mà trông ai cũng tươi hơn là thi rồi ấy không có chút jì là lo lắng cả mà vẫn yêu đời hát hò kể tiếu nhau nghe. Nhất lớp trưởng chạy lại nói chuyện sao hôm qua không vào phòng trọ của nó để xơi tôm thúi. Tôi lại ngơ ngác chẳng hiểu jì thì mấy đứa nói luôn nhà nuôi tôm bị ai đó bỏ thuốc sâu vào hồ tôm chết hết luôn. Chuyện nghiêm trọng thế mà còn làm cười lên nữa chứ, mặc dù Nhất cười như vậy nhưng tôi cũng thấy được chút lo lắng trong ấy. Lo cho cuộc sống gia đình sắp tới, những khoảng nợ khi xuống tôm chưa được trả chi mong sao vụ tôm thành công bây giờ sắp đến lúc xuất tôm lại xảy ra chuyện này. Đôi lúc tôi thấy niềm vui quá ngắn ngủi, có nhiều chuyện xảy ra mà chính ta cũng không ngờ được nữa. Cũng có nhiều chuyện ngay cả bản thân cũng không thể nào lí giải nỗi cả…Mới có ngày thứ hai mà…????/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét