Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

Đi chơi...

Xong trại, vẫn còn sức dồi dào để đi xem pháo hoa. Sau giờ chen lấn trên xe buýt vẫn không làm tinh thần mình suy giảm chút nào mà ngược lại háo hức không thể nào bỏ qua được. Đi Đà Nẵng thật sớm còn xí chỗ nữa chứ.


Hoà vào dòng người cũng bắt chước chen lấn cho vui vui chứ nhể. Còn khoẻ chán. Tại năm ngoái không đi nên năm nay nhất định một hai là phải đi nên mang một tâm trạng không thể nào nói được nữa. Trời chua bao giờ phải chen lấn như thế này, bụng đói nhưng thôi kệ. Dạ dày đang réo nhưng không thể quay ra cho gì vào bụng được. Kệ chơi xem xong rồi hẳn ăn. Hichic cũng tại bướng nên lúc khuya lại lên cơn đau dạ dày dữ dội, làm Liên khuya rồi cũng chạy đi kiếm thuốc cho đỡ đau. Ác đi chơi mà cũng hành người khác.


Nhưng không chỉ len lõi vào dòng người xem pháo hoa mà bên cạnh một góc nhỏ nào đó ở ngoài kia. Khi những màn pháo hoa được bắn lên, ai cũng hướng mắt về nhìn thì những người buôn bán kia, học không hề để ý mà lại tranh thủ chuẩn bị hàng để bán. Với họ có xem dường như không thành vấn đề mà quan trọng là sao bán được nhiều để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống thôi. Vẫn len lỏi vào đó là những đứa trẻ, những người đi thu gom những vỏ lon, chai đã vứt bỏ. Với họ đây là những ngày kiếm cơm được tốt nhất rồi đấy. Sau một đêm hai bên bờ sông Hàn thấy rác tràn ngập rồi. Những người làm quét rác những ngày này thật là vất vả. Mỗi người có một nghề nghiệp riêng cho mình để làm cuộc sống tốt đẹp hơn mà.


Hình ảnh pháo hoa mới chạy đi xin về nè.






Đi thế mà chưa đã, về mệt đêm nằm ngủ sớm. Mới sáng dậy ba má còn nói cò về nội không? Thế là chạy đi chơi tiếp, ngày nghỉ mà. Về nhà nội, chưa chi đã leo lên cây vú sức tìm trái chín rồi hehe. Chưa xong còn ra mấy ruộng dưa của người ta choạn trái thật là lí tưởng cho mình. Trưa lại nằm thiu thiu ngủ tí thì chị Gái chạy đến gọi dậy đi bắt ốc. Ui sướng quá! Đi tiếp, đi vào thác Bà Từ bắt ốc. TRời có đi mới biết được, đưòng đi thì thôi khỏi phải kể, quá ư là xấu. Đi đến nơi, chẳng còn hơi sức nữa. Ai cũng nói đi đến thác bà Từ là đi xong một lần từ luôn. Quá đúng! đi xong thấy tiếc thà ở nhà cho sướng. Nhưng nói trong miệng thôi, chứ đi đến nơi thì đã nhảy tùm lum. Hú hồn đi té, bầm đen cái chân, may mà hổng ai biết chứ biết chắc là la ghê lắm đây. Dù đau một tí nhưng hổng sao. Có những ngày đi chơi thật là vui và có được cho mình những giây phút quá sướng rồi. cảm ơn nhiều nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét