Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Mùa hoa cải.


Cơn gió bấc cứ nhẹ nhàng len vào từng ngách nhỏ, cái lạnh không buốt giá chỉ se se nhưng đủ để làm người ta rụt rè hơn. Không như mọi năm trong cái nắng vàng ấm áp, cơn gió xuân tươi mới để hoa cải vàng khoe mình, năm nay thì hoa cải được chào đón trong cái lạnh của những cơn gió bấc cuối mùa. Khoảng trời mênh mông trong vàng, trắng của hoa cải, chút điểm nhấn trong bức tranh làng quê đơn sơ, mộc mạc của ngày nào. Gió đưa hương hoa cải với cái nồng nồng cay cay hen hen, cái mùi hương quen thuộc đặc trưng chỉ có ở hoa cải, mùi hương của sự ngập ngừng khó diễn tả.


 


Mùa hoa cải chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy lung linh trong bức tranh quê. Cải không phải là loài hoa kiêu sa, đẹp lộng lẫy, chỉ là loài hoa mộc mạc, quê mùa. Cải ngồng ra hoa khi con người lãng quên không chăm sóc để rồi lại tự vươn mình với màu vàng trong niềm hy vọng. Cải một loại rau quen thuộc khi không còn dùng được nữa, bỏ mặc giữa cánh đồng với nắng, gió, sương sa nhưng vẫn đầy tin yêu, để rồi cái thân mình bé nhỏ kia lại ánh lên màu vàng của hoang dại. Loại cây rất bình dị nhưng lại khắc sâu trong những tâm hồn khi sống ở vùng quê, cứ mỗi độ Xuân về lại chút gì đó bâng khuâng về màu vàng của hoa cải, chút lắng lòng để rồi nhìn lại.


 


Những cơn gió bấc cứ rít rào cũng không thể nào ngăn nổi cái màu vàng rực rỡ, cái lạnh không đủ sức làm cho màu vàng ấy bớt hy vọng cũng như tin yêu. Vẫn thầm lặng trên khắp các nẻo đường, cánh đồng quê, một vẻ đẹp dịu dàng không kiêu sa. Hoa cải mang trong mình một sự gần gũi của đồng quê, hoa nghiêng mình trong nắng, toả màu vàng rực rỡ, ngập tràn các lối đi, hoa mang mình một sức sống rất tự nhiên.


 



 


Hoa cải đâu chỉ có màu vàng, còn màu trắng, màu tim tím nữa, nhưng có lẽ màu vàng lại ánh lên nhiều điều khao khát ở cuộc sống của một loài cây mỏng manh hơn chăng? Cải chắng hề nghĩ mình khoe sắc, khoe hương gì đâu, hoa gầy guộc, mong manh, chỉ có bốn cánh mỏng manh nhưng lại thầm lặng chắt chiu bao nỗi niềm của con người. Nếu ta yêu màu vàng rộ của hoa cải sẽ hiểu rằng: Hoa khẽ mỉm cười khi ta cảm thấy tươi vui, hoa lặng lẽ bên ta khi lòng đầy tâm trạng, lặng lẽ đứng bên ta khi đang muốn thả hồn dòng suy nghĩ miên man.


 


Giờ nhìn quanh khắp các cánh đồng hình ảnh hoa cải vàng đã không còn như lúc xưa. Cuộc sống giờ đã dổi khác, con người đã chuyển sang cây trồng mới có giá trị kinh tế hơn thay thế màu vàng óng của hoa cải. Dọc các triền sông giờ là màu xanh mướt của các thửa bắp. Màu vàng ngày xưa đã dẫn thưa theo mỗi năm, màu xanh mới đang được chăm tưới mà thôi. Nét thân thuộc của quê đang dần thay đổi theo năm tháng, thiếu vắng nhiều hơn và dần thay vào đó là hoài niệm, kí ức và nỗi nhớ gợi lại mà thôi. Mùa hoa cải, mùa của những nhịp bước nối đầy yêu thương.


 


Mùa hoa cải lại về, viết cho chút bâng khuâng, nao lòng và miên man theo từng cơn gió bấc...


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét