Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Buồn... Ngày mưa.

                                                                      




Bất chợt mưa. Cái cảm giác trong lòng lại hoang hoải, chênh vênh và chút hoang mang. Mưa đến bất chợt rồi đi cũng vội vàng nhưng sao lại mang đến cho lòng người những tâm trạng, dư vị khác nhau. Bỗng thấy bản thân mình hình như vô cảm với mọi thứ, đang dễ dàng chấp nhận với mọi thứ. Không cảm nhận xung quanh, không hoài niệm, cảm giác không thấy buồn, không muốn nói cười, không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì. Khô khốc ở tâm hồn, lạnh lẽo và đơn côi.


Đi dầm dưới cơn mưa để mong ngay chính lúc đó sẽ lấy lại cái mềm yếu ở tâm hồn đang dần khô cằn. Mưa làm ướt con người nhưng tận bên trong vẫn vô vị, nhạt nhẽo. Những suy nghĩ đan xen và chợt thấy mình sao quá vô nghĩa! Cảm thấy chơi vơi, chỉ biết câm nín, im lặng với niềm đau một mình. Chỉ biết tự vấn một mình, hình như từ lâu rồi tôi không biết chia sẻ cùng ai mà đúng hơn là không có ai để mà sẻ chia mọi điều trong lòng.


Ôi cái tâm hồn trống rỗng của tôi ơi! Chỉ một mình buồn, một mình san sẻ, một mình tự nhấn chìm mình. Ngẩng mặt nhìn mưa, chợt thấy mình cô đơn đến lạ lùng. Cứ ngỡ mình sẽ vượt qua mọi thứ trên con đường đã chọn. Cố dặn lòng "Cố lên nhé Tôi", phía trước sẽ là niềm vui, hạnh phúc. Nhưng chưa gì tôi đã mềm yếu, muốn buông tay tất cả, không có niềm tin vào mọi thứ. Thấy mọi thứ bắt đầu với bản thân sao quá mơ hồ, không tìm thấy được một chút ánh sáng le lói nào.


Cái giác buồn là đúng hơn. Nhìn thấy cơn mưa đang xối xả, dòng xe cộ ở ngoài kia thì lại càng buồn. Hình như quá lâu rồi không khóc, càng buồn thì càng co cụm bản thân. Nhìn lại bản thân trong vài giây. Nhận ra đang cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh mà chính tâm hồn là hố sâu cô đơn. Giữa bạn bè tôi không cười nói, giữa gia đình tôi thấy mình xa lạ, giữa khao khát yêu thương nhưng bỗng thấy dửng dưng. Cơn mưa cứ u sầu, ảm đạm, lạnh lùng đang hòa tan mọi thứ. Quá khứ... hiện tại ... tương lai ... thật sự rất mơ hồ, xa vắng. Lúc nào cũng mở miệng gượng cười để tỏ ra mình đang cố gắng. Cái cảm giác trống không khi chính tôi đang ngồi ở đó mà không phải ở đó, tôi đang ngồi nói chuyện cố giải bày mọi thứ bên một người mà cảm giác như đang nói cho chính mình. Khi cái cảm giác cô đơn đã sâu đến đáy của sự tận cùng. Khẽ một cái rùng mình...!


Hình như tôi đang mệt, đang lạc lỏng. Tôi cứ ngơ ngác như một đứa trẻ đang dầm mưa giữa chợ, đang cố dò tìm đường. Và có những lúc tôi ngồi gói gọn một góc nhìn bóng đêm quanh mình, mọi thứ đều im lìm. Không gian đêm còn nghe tiếng rù rì của chiếc quạt đang chạy. Ta đang lạc lõng bước trên đường. Để lúc online chọn chế độ ẩn, chỉ lặng nhìn từng dòng Status của mọi người mường tượng tâm trạng họ như thế nào. Chợt thấy cuộc sống chính mình không có gì là đẹp...!!!


Cơn mưa cứ to, dai dẳng cái màu đen u uẩn đang bủa lấy. Mưa tạo nên những cơn sóng biển càng dữ dội. Cơn gió cứ mạnh bạo như muốn thổi tốc mọi thứ có thể. Ngồi nghe mưa để nghe mọi điều buồn, mong manh như nỗi niềm...


Mưa ... và ... cứ mưa ...!!! Và tôi lạnh. Buồn... Thèm ai đó cho tôi nương nhờ một bờ vai, dù chỉ trong giây lát thôi. 


                                                                                                       Đà Nẵng, ngày 26/7/2010






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét